VÒNG TÁI SINH

LỜI  KẾT

 

Tôi ngồi một mình trên đỉnh núi ở Trung Âu. Chung quanh vắng vẻ đìu hiu, chỉ có đá rải rác và những cụm hoa rực rỡ miền núi. Bị kiệt lực vì leo núi cao giữa trời nắng, tôi nằm xoài để tư tưởng lười biếng trôi. Tôi tin việc mình tới đây là có mục đích nào đó; nhưng tôi biết do kinh nghiệm là chuyện sẽ xẩy ra vào đúng lúc mà không sớm hay trễ hơn. Tâm trí và cảm quan hết sức linh hoạt, tôi thấy mình không có gì phải làm sau khi đã cố sức leo núi tới đây, ngoài việc chờ đợi.
Tư tưởng trở ngược về những tuần lễ mà nhóm chúng tôi họp mặt ở bờ biển. Bao nhiêu chuyện đã xẩy ra từ lúc ấy ! Từ khi thấy được quá khứ, tất cả chúng tôi theo cách mỗi người khởi sự giải trừ nó, không làm tập thể mà đi theo đường riêng. Do công việc khác biệt chúng tôi chỉ gặp nhau khi nào có dịp, và dù quá khứ đầy chuyện bất hòa, thù ghét, mối liên hệ của chúng tôi thay đổi mau lẹ, óc chia rẽ thành hợp lực hay nói khác đi là tình thương; và ý thức chuyện xưa làm nẩy nở giữa chúng tôi tình thân ái của những người bạn đồng hành.
Nhưng các buổi gặp gỡ ấy trong một thời gian trở nên khó khăn dần. Lẽ tự nhiên mỗi người lo việc trang trải karma phần mình, chịu nhiều thử thách và huấn luyện phù hợp với đường phát triển của họ. Mặt khác, karma của chúng tôi có nhiều điểm giống nhau lạ lùng. Ai trong bọn cũng trải qua những giai đoạn bị bắt buộc lẻ loi, thất chí, thua lỗ tài chánh, trả nợ bằng dịch vụ với những mối dây xưa, bị bệnh cũng nhiều và chịu áp lực tâm thần.
Vì cả bọn khởi sự một chu kỳ mới vào lúc đó, những điều này đương nhiên là khởi điểm cho tiến bộ về sau.
Trong lúc viết sách, tôi nhận được sự giúp đỡ mà không hề dám mơ tưởng cùng sự huấn luyện kỹ càng, tôi quen liên lạc với chúng tới nỗi không hề nghĩ sự việc có thể khác hơn. Nhưng rồi tôi được khuyến cáo rằng sẽ tới lúc tôi cần hóa giải karma một mình và dùng những khả năng có sẵn, không được trợ giúp như trước, cho tới khi tôi có thể đi bước tới. Dần dần, những trợ lực rút đi thật êm không hay biết, cho tới lúc tôi thấy mình tuy không phải lẻ loi - vì tôi biết điều ấy không có -, nhưng không tiếp xúc được với người hướng dẫn, và phải trông cậy vào chính mình. Thầy đã nói.
– Trước đây chúng ta ra công đi xuống vào cảnh giới của con để liên lạc, giờ tới phiên con học cách nâng tâm thức lên cảnh giới cao để tiếp xúc với chúng ta.
Nhưng chuyện khó hiểu với tôi lúc đó là cuốn sách viết chưa xong. Làm gì đi nữa, tôi vẫn không thể hoàn thành cuốn sách mà tôi đã hào hứng bắt  đầu, tin chắc sẽ xong.
Như tôi đã viết, khoảng thời gian kế đầy thử thách, thất vọng và khó khăn. Sự chờ đợi lâu quá, và đôi khi tôi tuyệt vọng, tự hỏi có còn dịp kinh nghiệm lại sự hợp nhất mà không tình người - bất kể loại nào - có thể so sánh được. Nhưng tôi đã biết rằng chuyện luôn luôn vậy cho tới khi con người thống trị được những giới hạn mà điều kiện sống ở những cảnh thấp áp đặt lên họ, và hiểu cách dùng Luật cùng uốn mình theo nó. Vì mỗi hoạt động của Thiên Nhiên đều tuần hoàn, cũng như sóng vươn lên cao rồi rơi xuống thấp, con người tiến triển bằng cách nỗ lực tột cùng rồi khi năng lực được phân phối trọn, họ rơi vào cảnh mà người không hiểu biết gọi là bất động, nơi đó nguồn năng lực mới bắt đầu tụ về. Đấy là những năm tôi phải học tổng hợp kinh nghiệm của Sự Sống. Nhận các khả năng tâm linh đột nhiên tới với mình xem ra dễ dàng, còn ứng dụng nó vào đời sống văn minh, phân biệt chuyện đúng, chuyện sai trong kinh nghiệm ấy là điều khác hẳn.
Người sơ cơ chưa kinh nghiệm và dễ bị rối trí bởi những cảnh sống mới mẻ họ bước vào, phải đi cẩn thận nếu không muốn gặp chuyện nghiêm trọng. Tôi học điều này bằng kinh nghiệm đắng cay. Chẳng hạn lúc mới phát triển, thỉnh thoảng tôi nhận vài mẫu tin sai bét mà chỉ khám phá sau khi hậu quả đã rõ ràng.
Bởi không nên quên rằng con người bị ảnh hưởng nhiều nhất bằng tiềm thức cho tới khi họ có thể đáp ứng lại rung động của siêu thức, và phân biệt hai điều không sai. Nguy hiểm là ở chỗ đó, vì tiềm thức chứa tất cả những sự việc không hay còn sót lại trong nhiều kiếp trước mà chưa được tiêu hóa, và chưa lọc để đem vào kinh nghiệm chung của Chân ngã. Khi bước vào đường Đạo cộng tác với Thiên Ý, họ nâng mức rung động lên cao kích thích quá khứ này; chúng sẽ có dạng Tổng Quả (Dweller on the Threshold) như tôi được thấy ở Ai Cập, hay chỉ là một khối những động lực sơ khai ít nhiều, xúi giục người trung bình. Vài luân xa trong cơ thể tương hợp với đường phát triển khi xưa có liên hệ đặc biệt với tiềm thức, và tà lực điều khiển hay ảnh hưởng con người xuyên qua chúng.
Bởi vậy những nỗ lực tìm hiểu cách luân xa hoạt động và làm sáng tỏ tiềm năng của chúng có giá trị lớn lao; vì bao lâu con người chưa biết và hiểu chính mình, họ không mong tự sửa đổi. Chỉ tới khi thay trọn định hướng (về điều cao thượng thế cho thấp kém), con người mới có thể an toàn sử dụng những quyền năng huyền bí họ đã khởi sự phát triển; bởi lẽ chắc chắn là tâm tư họ bị nhuộm mầu và bẻ cong do tiềm thức, điều mà họ không biết cách chận giữ hay kiểm soát.
Trong cách phát triển của tôi, việc liên lạc bằng tự động ký (automatic writing) ngưng rất sớm, vì đó là một phương pháp tà lực hay dùng hơn hết; lý do là phương pháp đòi hỏi phải tiêu cực một chút, và làm vậy là mời gọi tà lực thấm nhập tâm thức người viết, tạo nên mối nguy hiểm liên tục cho họ.
Vào lúc một ai thành tâm dọn mình để phụng sự các Đấng Cao Cả, chuyện không tránh khỏi là họ thu hút sự chú ý của những kẻ chỉ hòng phá rối các ngài; theo luật Động và Phản Động có ở mọi cõi, khi đường lực tuôn xuống tạo thành xoáy năng lực quanh người đệ tử làm cho việc tiếp xúc với những cảnh cao dễ dàng, khoảng trống lập tức có khi lực dùng hết. Trừ phi người đệ tử biết điều ấy và có thể bảo vệ được mình, âm lực - hay tà lực - có thể chiếm chỗ và liên lạc với họ, giả dạng cả hình vị Thầy cho ai thấy được mà không thể kiểm chứng bằng cách cảm làn rung động đi kèm với nó. Vì làn rung động là cái Nốt, cái đặc tính của mỗi linh hồn và không thể giả mạo. Ngoài việc mỗi người đều có một vị Thầy ở Chánh Đạo, trong quá khứ do lỗi lầm gần như luôn luôn họ đã liên kết với tà lực vào một lúc nào đó; lực này tự nhiên sẽ tìm thế ngăn chận họ không cho thành công, làm đủ cách để họ mất tự tin, và cám dỗ họ vào những hướng phát triển khác. Thế nên thật nguy hiểm cho ai chưa là đệ tử mà kêu gọi thầy. Kết quả thường thấy khi kêu gọi như vậy - dựa phần lớn trên vô mình và kiêu ngạo - là 'thầy' sẽ xuất hiện, nhưng có thể là thù địch giả dạng, đầy lời khen ngợi, hứa hẹn, chỉ hại cho ai ngu dại lắng nghe và đi theo lời ấy !
Do đó khả năng phân biệt những làn rung động thanh bai là việc đầu tiên người đệ tử phải làm. Mà trước khi có tự tin làm vậy, họ cần phải có thân xác thích hợp, có thể nhận những rung động khác nhau từ những Vị muốn tiếp xúc với họ. Việc nhận biết làn rung động của Thầy là một trong những bảo đảm lớn nhất khi hoạt động huyền thuật, nhưng nó chỉ có được khi con người có thể kiểm soát cái trí, điều khiển và kềm giữ nó theo ý. Nhiều khi phải mất một thời gian dài họ mới chắc chắn về những tiếp xúc ấy, nhưng sự nhận biết bên trong không thể chối cãi được, và sẽ tăng dần khi luyện tập.
Như vậy, mỗi chặng phát triển của con người được trắc nghiệm, thử thách, và xét đoán qua kinh nghiệm. Họ phải không bao giờ quên rằng mục đích của họ là làm việc cho nhân loại mà không phải cho chính mình và không đếm xỉa tới nhân loại; rằng trong khi còn có thể xác, công việc hiển nhiên là dùng nó ở cõi trần với những người khác. Đây là việc mà dù rõ ràng như thế lắm khi bị bỏ qua. Bất cứ thái độ nào nhằm làm giảm tầm quan trọng của cõi trần không đúng cách, khiến cho sự sống ở đây trở nên không thật và vô giá trị, có thể được xem là phát xuất từ nguồn đáng nghi ngờ. Không sự hiểu biết nào về những cảnh giới cao, thấy kiếp trước, đi lạc vào vùng ánh sáng, không quyền năng nào thí dụ như thông nhãn, thông nhĩ (clairvoyance, clairaudience) có ích cho ta, trừ phi nó biến ta thành động lực cho việc thiện ở đời, giúp ta xử sự khôn ngoan với bao chuyện nhỏ bé trong đời ta, hay dạy ta lãnh đạm với việc karma trở lại, và trên hết thẩy vượt qua nỗi bất hạnh, biến mọi kinh nghiệm thành tiến bộ và khả năng. Chúng ta có thể phải mất nhiều kiếp mới bước vào sự sáng, được huấn luyện ở cõi cao, nhưng kết quả sẽ lập tức được cảm ngay trong vòng ảnh hưởng của ta trên mặt đất. Nếu một ai không là công dân tốt thì họ không thể là huyền bí gia tốt; sự tiến bộ tinh thần và là công dân xấu không thể đi chung với nhau.
Đây là những ấn tượng mà Thầy để lại trước khi tôi bị thả một mình tự lực, và đã được chứng thực nhiều lần.
Nỗ lực phát triển những khả năng cần thiết của thân và trí là nguyên do khiến tôi gặp nhiều khó khăn, đau ốm dữ dội. Nhưng không ai có thể tiến bước nhờ vào người khác, và khi nào họ còn là một dụng cụ chưa đáng tin ở cõi trần, họ sẽ gặp trở ngại mọi bề; các nhóm nguyên tử lệch lạc và yếu đuối trong người luôn luôn là nguồn hiểm họa khi họ phải gắng sức lạ thường, và đây là chuyện hay xẩy ra trong huyền bí học. Bởi vậy trước khi có thể làm việc, tôi bắt buộc phải sửa chữa những khiếm khuyết đó.
Có lần Thầy nói.
– Hãy nhớ rằng mọi nỗ lực đều sinh kháng cự, và kháng cự nơi cơ thể là bệnh. Một phần lớn đau đớn và khổ não xẩy ra là do con người kháng cự luật Karma, trách móc những bó buộc nó áp đặt lên họ; tập có một cái trí quân bình và cái nhìn hợp lý sẽ làm giảm điều này rất nhiều. Khi ai thành công trong việc loại trừ khỏi những thể của mình các phân tố bất hòa, làm cho mỗi nguyên tử trong các thể rung động hợp với Thiên Ý, không hoạt động nào ở cõi trần hay cõi tình cảm còn gây xáo trộn và tranh chấp trong người họ. Đó là bí mật của sức khỏe hoàn toàn, là bình an nội tâm và năng lực dồi dào mà những Đấng Cao Cả luôn luôn có.
'Nhưng muốn đạt tới trạng thái hòa hợp ấy, người đệ tử trước hết phải thay đổi sự bất toàn trong cơ thể mình bằng cách dùng ý chí chuyển hóa nó. Công việc này luôn luôn là giai đoạn đau khổ dữ dội, vì những gì liên hệ tới quá khứ mà họ đã tạo được khuấy động, mang lên mặt. Con bắt đầu tiến trình này ở Ai Cập, nhưng cho tới nay nó vẫn là vô thức ít nhiều; tức lo giải trừ nguyên nhân và hậu quả một cách tự động, có rất ít tự do ý chí. Bây giờ con đã tới trình độ mà những thể đều góp phần dưới sự hướng dẫn trực tiếp của Chân Ngã. Sự hướng dẫn càng rõ ràng chừng nào, những thay đổi càng thành công và mau lẹ chừng ấy trong thể xác con; nhưng trong một khoảng thời gian có vẻ như sức khỏe con bị ảnh hưởng bất lợi. Đó là lý do tại sao nhiều huyền bí gia có thân xác yếu, đau ốm, khiến người duy vật chê cười; họ không hiểu việc phải giải trừ tiềm thức, cái nhà kho chất chứa việc quá khứ, công chuyện mà ai cũng phải làm khi đủ khả năng.
Nỗ lực chuyển hóa của tôi trong những năm qua thể hiện bằng vài cơn bệnh lạ lùng, cộng với nhân quả xấu là ưu tư về tài chánh; chúng làm chậm trễ đáng kể hoạt động huyền thuật mà tôi hy  vọng thực hiện. Hơn nữa, sau khi việc huấn luyện nhọc nhằn đã xong, tôi khám phá mình có vài khả năng chữa bệnh, lẽ tự nhiên tôi có cơ hội dùng nó và nhờ vậy trang trải thêm một số karma nợ từ xưa.
Năm mà tôi đang viết chuyện thật bận rộn về mặt ấy, và bởi chưa biết cách đối phó sao cho đúng với chính thể xác của mình, tôi bị yếu gần quỵ. Khi ấy, một người mà tôi có liên hệ thân ái đẹp đẽ qua nhiều kiếp, xuất hiện và đề nghị mang tôi lên núi dưỡng bệnh.
Dĩ nhiên tôi biết có nhiều bí ẩn nằm sau đề nghị này. Đệ tử không đi nghỉ hè chỉ để chơi và  hưởng an nhàn cho cá nhân; năng lực và ngày giờ mất trong việc ấy luôn luôn được Thầy họ biến thành chuyện hữu ích, và dùng vào công cuộc tinh tế hơn.
Giờ tôi nằm trên cỏ mềm, nhìn qua thung lũng tới những băng hà sáng trắng. Ở đây rất yên lặng, không có gió, không có tiếng nước chẩy. Nắng nhiều, nhưng ở độ cao này làm con người thấy đầy năng lực và đầu óc minh mẫn lạ lùng.
Tôi bắt đầu tham thiền và chờ đợi. Sự yên lặng càng lúc càng mãnh liệt. Tính nhậy cảm của tôi tăng mãi. Và dần dần tôi chợt cảm nhận rằng thung lũng mà tôi nghĩ là vắng vẻ lại tràn đầy sự sống, từ những tinh linh đến các đại thiên thần coi sóc núi và ngụ ở trên cao. Nhưng chẳng bao lâu tôi bắt đầu cảm nhiều thiên thần khác ở xa hơn, những Đấng vĩ đại mà hào quang bao trùm cả thung lũng lẫn các vùng đất bao la.
Nhiều đường lực trong hào quang đủ mầu sắc lấp lánh chẩy, lan rộng như sóng nước khi thả viên đá xuống hồ, tụ lại rồi hòa với hào quang của thiên thần ở xa hơn nữa. Đôi khi những đường lửa hình chữ chi xẹt tới lui như thể các ngài trò chuyện, và có lúc chúng bùng lên chói rực như mặt trời, tỏa ánh sáng ngời cho tới mức các hình thể như biến mất, mỗi linh hồn trong thung lũng ngất ngây vui sướng trong việc mình làm.
Tôi chợt nhớ chữ 'Thiên Thần Quốc Gia', và nhận ra quả thật những đấng ấy hình như có ràng buộc nào đó với quốc gia nằm dưới ngài; nhưng tôi cũng thấy những đường lực các ngài dùng, phóng ra bất kể biên giới của người, để hợp làm một với lực của vị thiên thần nước kế bên.
Sự hòa hợp ấy có nghĩa gì ? Trên mặt đất mọi việc đều hỗn loạn, những làn rung động tranh chấp nhau tung lên, đục và tối giống như sương mù gần mặt đất, những hình tư tưởng thù hận, ganh ghét giữa hai quốc gia, âm mưu, vũ trang, sợ hãi, hàng rào quan thuế, tạo thành một xoáy khiến ai trong đó không thể hiểu hay kiểm soát được chuyện.
Nhưng vượt trên cao vùng đất, nơi khoảng khoát là những đấng uy nghi, dũng mãnh, nhìn sự việc và vấn đề của con người theo tiêu chuẩn khác hẳn; chỉ những gì thanh bai, lý tưởng, cao cả, chỉ hình tư tưởng xây dựng, phát sinh do tình thương có thể lên tới các ngài. Đây là nơi tàng trữ phần siêu thức nhân loại và con người lên tới đó trong phút hứng khởi, giác ngộ, vì ở đây tất cả những lực sáng tạo hiện diện, và những ai hoạt động cho điều kiện chung được kích thích.
Nhưng rồi tôi ghi nhận không phải chỉ những nỗ lực kiến tạo của người trên mặt đất mới được các ngài sử dụng. Hoạt động tàn phá cũng được dẫn dắt khi nào có thể được, hướng nó vào những đường phát triển về sau, và dùng để hủy bỏ những tình trạng đương thời đã lạc hậu hay trì trệ, mở đường cho sự tuôn tràn của lý tưởng và niềm tin. Ý chí tự do của con người được tôn trọng tuyệt đối, nhưng tôi thấy rất rõ là Thiên Ý biến mọi chuyện thành tốt lành.
Khi ấy tôi ý thức là ngài tới gần. Ngài đứng cạnh tôi, làn rung động của Thầy lại bao trùm lấy tôi, mang đầy sự an lạc, yên vui. Trong yên lặng, tiếng Thầy lại đi thẳng vào tim tôi một lần nữa.
– Không có gì mất, ngài nói, không có gì uổng phí. Câu hỏi thường đặt ra là tại sao mọi việc phải đau khổ, tranh đấu, rồi có vẻ tàn lụi, mất vào hư không. Nhưng vì lẽ do việc biết cái ngã hoàn toàn mới biết được Thượng Đế hoàn toàn, chỉ những đơn vị nào đã từng trải qua mọi kinh nghiệm ghê gớm và đẹp đẽ, xây dựng và phá hoại, vật chất và tâm linh, và ai đã đem vào người vô số khía cạnh của sự sống, mới có thể hiểu cuộc tranh đấu của những đơn vị khác, giúp chúng tăng trưởng tới mục tiêu.
'Hôm nay con ý thức được việc chưa hề biết trước đây, là tính hợp nhất liên kết mọi biểu tượng của Sự Sống với nhau. Con đã thấy công việc của những Đại Thiên Thần Quốc Gia, các Vị nỗ lực mang lại hòa bình, điều hòa và thương yêu giữa các dân tộc, phá hủy những hàng rào mà lòng kiêu hãnh và sợ hãi đã dựng nên từ lâu chia cách họ.
'Hiện nay thế giới đang trải qua một giai đoạn xem ra kinh khủng, đầy xáo trộn và dường như căng thẳng vô ích (chuyện viết khi thế chiến thứ nhất vừa xong). Trên thực tế, các quốc gia đang gắng sức trang trải karma của chúng, và phát triển một cái nhìn đúng thực hơn, cũng như hiểu biết rõ hơn việc cần phải hợp tác. Bởi đừng quên rằng quốc gia theo cùng phương pháp tiến hóa như người. Chúng cũng có tuổi thơ, tuổi thanh niên mơ mộng, lãng mạn, trưởng thành, tuổi già rồi tàn lụi, và cái chết. Đôi khi như trong đời người nó nổi loạn, thua trận, hay thụt lui; đôi khi Ý Chí cai trị thay vì Luật Pháp, và phản ứng với sai lầm khi trước được biểu lộ bằng lòng cuồng tín và độc tài. Mọi tăng trưởng của thiên nhiên đều chậm chạp, khi nhịp bước bị thúc dục quá mạnh kết quả thường khi là gián đoạn. Nhưng khuynh hướng ngày nay là hướng đến sự điều hòa trong nhóm và tình huynh đệ. Học sử với cái trí sáng suốt và con có thể phủ nhận lời quyết đoán rằng nhân loại không tiến bộ. Lẽ tự nhiên con người còn trong lòng nhiều rơi rớt của những chặng họ đã đi qua; họ té lui nhiều bận và càng hiểu biết chừng nào, hậu quả của việc té lui càng nghiêm trọng. Nhưng họ cũng học qua kinh nghiệm này, quốc gia lẫn cá nhân. Hãy tham thiền, tìm cách khám phá Luật Tương Đồng, nó biểu lộ trong Thiên cơ mà con là một phần, và cố nhận thức rằng từ hạt nguyên tử nhỏ bé đến vị Hành Tinh Thượng Đế, tất cả tiến bước theo cùng hoạt động chu kỳ, đi lên mãi tới tình trạng mà chưa ai biết, và suy đoán về nó ở mức Chúng ta cũng phí công.
Giọng Thầy ngưng lại. Tôi nhìn ra núi đồi và trong một chốc, tôi như tiếp xúc với những sự đối kháng của vô số mảnh đời. Quốc gia nào cũng có chuyện rắc rối, hy vọng, ước mơ và nổi hứng bất tử ! Phải, y như con người. Nó cũng có tiềm thức đầy những mê tín dị đoan; cũng có siêu thức tìm cách hướng dẫn, dạy dỗ và kiểm soát phần biểu lộ. Nhưng vượt lên nữa tôi mơ hồ cảm thấy còn một điều gì rộng lớn, một Sự Sống vĩ đại hơn, đức Hành Tinh Thượng Đế mà mỗi người mỗi vật là một thành phần, và chính Thượng Đế, Ngài có là thành phần của một Đấng cao cả hơn chăng ? Lên, lên mãi ... Trí tôi chịu thua. Quả thật ức đoán chỉ phí công ! Thấy vậy cũng đủ cho tôi suy ngẫm, tìm cách giải quyết vấn đề trước mặt và làm trọn phần việc của tôi dù nhỏ tới mấy, để mang lại một chút hòa điệu vào thời rối loạn này.
'Tư tưởng Thầy đáp lại ý tôi.
– Phải, ngài nói, chúng ta cần người lý tưởng thực tế, mà không cần ai mê mải đắm chìm vào giả thuyết về vũ trụ, tuy hiểu mình đang làm phần Thiên cơ nào thì cũng hay. Chúng ta cần những ai biết quý chuộng kho tàng vô giá của minh triết đã được mang cho nhân loại, và tìm cách diễn giảng trở lại, sao cho hợp với trình độ hiện thời.
'Vì thế giới đang kêu than - con người đang trải qua sự lạc hướng tạm thời, chuyện không tránh được trong giai đoạn giá trị mới đang tìm mà giá trị cũ bị tống khứ mau lẹ -, mong cầu ánh sáng, sự dẫn dắt, câu trả lời mới mẻ cho những vấn đề muôn thuở luôn luôn đối đầu con người, dưới hình thức này hay khác. Có người cho là phải có một loạt minh triết mới mẻ; hay tin đấng cứu thế sắp ra đời, hay đi trở ngược, tìm sự sáng trong những tôn giáo cổ. Điều lạ lùng nhất là đa số vẫn nhất định bỏ lơ giáo huấn đã được chủ ý đưa ra để ứng dụng vào thời hiện đại. Gần như ít người nhận thức rằng nhân loại nói chung chưa bắt đầu thu nhập phần minh triết đã được giảng cách đây hai ngàn năm, hay đã có nỗ lực nào nhằm đưa những giáo huấn ấy tới kết luận hợp lý. Vì thế, làm sao mong sẽ có những chỉ dạy mới ?
'Ta muốn con suy xét câu hỏi sau, nếu thế giới gồm toàn những người sống theo lời Chúa dạy theo đúng nghĩa của nó, nói một cách khác, nếu ai cũng xử sự trong đời như đức Chúa đã dạy, liệu có còn những việc gọi là 'vấn đề thời đại chăng' ? Một số người hãnh diện vì nền văn minh này, nhưng trên thực tế nó lại quá sơ khai khiến trong những kiếp về sau, con sẽ thấy nó giống y như của các bộ lạc dốt nát; nó là kết quả trực tiếp của việc nhân loại không đủ khả năng hiểu và quý chuộng lời chỉ dạy của đức Chúa. Bởi những giáo huấn đưa cho nhân loại luôn luôn được xếp cho phù hợp với nhu cầu của thời điểm và giống dân của người nhận; theo với sự tiến hóa, mỗi đại giáo chủ nhắc lại và làm sáng tỏ hơn giáo huấn đã có trước kia, tìm cách sửa những lỗi lầm trong việc giải thích kinh điển mà qua thời gian đã len lỏi vào kinh và làm biến dạng chân lý. Thiên Chúa giáo đã bị quá nhiều lỗi như thế; nó bị kéo xuống bùn nhơ, bị thay đổi bởi những ai muốn biến hóa nó để có lợi cho mình; các hội đồng giáo sĩ sợ mất uy quyền, mù quáng, cuồng tín, và những ai không biết đến giá trị trường cửu của Ngôi Lời (Thượng Đế). Vì Ngôi Lời không thể bị hủy hoại, cuối cùng Chân Lý sẽ thắng. Giáo huấn của đức Chúa là sự tổng hợp sau cùng của những điều tiết lộ trước kia, Ngài giảng cho nhân loại cái Luật toàn thiện và vĩnh cửu, không phải chỉ trong thời đại này và giống dân này mà thôi, nhưng cho mọi thời đại và mọi giống dân. 'Hãy yêu mến Thượng đế và thương người bên cạnh như thương chính mình', 'Đối xử với người khác ra sao con sẽ bị đối xử lại y vậy'. Hai câu mạnh mẽ ấy là Luật trọn vẹn. Nếu tất cả tôn giáo và hội đạo mất hết, chỉ còn hai luật này vậy cũng đủ; bởi ai đi theo sát Luật thì không phải lo chi, vì tất cả những chuyện khác chắc chắn sẽ đến với họ, hiểu biết và minh triết, quyền uy và an lạc.
'Con nghĩ không thể nào xây dựng nền văn minh trên Luật, và sống theo nó ? Ta bảo điều ấy có thể làm được. Một ngày kia sau bao kinh nghiệm, con người sẽ nhận thức rằng sống như lời đức Chúa đã dậy và đã sống, là cách duy nhất để cho mỗi người và mỗi quốc gia đạt hạnh phúc và thuận hòa. Thế giới nói đến thời hoàng kim, họ không ý thức rằng đức Chúa đã cho họ chìa khóa vào thời toàn hảo ấy. Sẽ không có khải thị nào mới nữa vì không cần; thế giới không nên phí công ngóng đợi một giáo lý mới, và cũng không có Tân Kỷ Nguyên đến trên địa cầu; bởi món quà thiêng liêng không rơi vào bàn tay đang nắm chặt. Tân Kỷ Nguyên phát sinh từ sự thay lòng của mỗi người, và sự trở lại của đức Chúa sẽ là thể hiện tinh thần đức Chúa (còn gọi là tâm bồ tát, bồ đề tâm) trọn vẹn trong mỗi người, do nỗ lực và nguyện vọng của họ. Trước khi việc thành tựu, mỗi người phải tự biến mình thành toàn hảo, vì khi bình rượu chưa sạch mọi tì vết, làm sao nó có thể chứa Sự Sống trọn lành ?
'Công việc của chúng ta liên quan phần lớn đến sự phát triển ấy. Nhưng bởi Chúng ta không thể tiếp xúc trực tiếp với đa số người còn đang tranh sống, quá bận rộn và hoang mang trong đời để có thể nhận được tư tưởng Chúng ta muốn gửi, hy vọng duy nhất của Chúng ta là làm vậy theo đường gián tiếp, xuyên qua những người sẵn lòng trở nên công cụ cho Chúng ta, sẵn sàng hy sinh mọi việc, tự chuẩn bị mình để có thể tiếp nhận hiểu biết về huyền lực, những điều mà nhân loại đang theo đuổi mù quáng.
'Để làm được việc ấy, trong tương lai rất gần, một số Trung Tâm huyền bí sẽ được dựng ở những nơi khác nhau, nhất là ở tây phương. Chúng rải rác khắp địa cầu, đó là những chỗ được truyền từ điển mạnh mẽ, có những làn rung động đặc biệt ứng với các giai đoạn khác nhau trong sự tiến hóa của nhân loại. Năng lực được tồn trữ ở các nơi ấy, có đại thiên thần canh giữ và chỉ cho phép những ai có việc phải làm ở đó đi vào. Khi đúng ngày giờ, đệ tử sẽ được gửi tới địa điểm, kêu gọi năng lực và dưới sự hướng dẫn của Thầy họ, học cách sử dụng lực. Nhiều nhóm thành hình, trung tâm tham thiền được dựng ở chỗ đệ tử có thể làm việc chặt chẽ với các Chân Sư, không bị xáo trộn bởi rung động hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Những nhóm ấy có ở mọi nơi trên thế giới, họp thành những mắc xích của vòng thần bí, nối nhân loại với các vị lãnh đạo tinh thần, mang lại sự phát triển bí truyền và thời đại hòa bình.
'Một số lớn đang được chuẩn bị cho công việc này, nhưng so ra ít người đủ sức nắm lấy cơ hội tốt đẹp, trừ phi họ ráng hết sức mình để tới đích. Bởi họ phải hội đủ nhiều đặc tính. Quá nhiều nhóm và phong trào trong quá khứ bị tan rã vì thiếu lòng phụng sự xả kỷ, và bởi khuynh hướng tôn sùng cá nhân có nơi lãnh tụ lẫn nhóm viên. Điều ấy dẫn tới lòng kiêu hãnh, tình cảm nhỏ nhen của cái tôi, rồi cuối cùng làm hư nỗ lực của những Đấng Cao Cả nhằm giúp đỡ nhân loại. Vì vậy tới lần này, việc chọn lựa nhân viên sẽ kỹ hơn, chỉ ai không có những khuyết điểm trên mới hội đủ tiêu chuẩn. Trung thành, quân bình tình cảm, có lòng vô hại (harmlessness), cộng với óc ham muốn phụng sự nhiệt thành và quyết tâm hiến mình, không còn chút ý tưởng tiến bộ cá nhân, ấy là những đòi hỏi nơi người muốn làm việc.
'Nhu cầu hết sức khẩn cấp trong việc tìm người hợp tác, khẩn cấp hơn con tưởng. Điều thiết yếu là mọi hàng rào chia rẽ giữa quốc gia, giữa con người phải được phá vỡ mau lẹ. Việc ấy chỉ làm được bởi kẻ giác ngộ, và mầu da, tôn giáo, phái tính người ấy không quan hệ, cũng như tên gọi họ đặt cho việc làm.
'Chúng ta cần hết thẩy mọi người, nông dân, trí thức, chuyên gia, nghệ sĩ; những ai lý tưởng, những ai mơ mộng để biến giấc mộng thành sự thực đều là dụng cụ cho Chúng ta. Chúng ta yêu cầu, kêu gọi những ai thương yêu nhân loại và muốn tham gia vào công việc vĩ đại này hãy nỗ lực nhiều để tự chuẩn bị, tạo cho mình đủ khả năng làm việc trong Tân Kỷ Nguyên. Họ không nên phán xét một ai, và lại càng không nên làm vậy với nước nào cũng đang đi tới mục tiêu mà theo con đường khác. Hãy nhớ rằng, con chỉ tạm thời thuộc về quốc gia nào đó trong kiếp này. Những dân tộc tính lạ lùng, khuyết điểm và thói xấu mà con chê bai đã thấy nơi con khi xưa; do sự chê trách rất có thể con tự buộc mình vào quốc gia ấy trong tương lai.
'Đời sống của quốc gia chỉ là phản ảnh một chiều hướng tư tưởng đặc biệt nào đó, và điều ấy lại là kết quả của vô số nguyên nhân; giống như con người, quốc gia nhận lại cách đối xử mà nó đã làm cho nước khác. Khi nhân quả trở lại và quốc gia oằn oại trong đau khổ, hay khi nó ngu dốt tạo nhân mà sẽ trả quả bằng máu và nước mắt, những nước khác cần giơ tay giúp đỡ, bầy tỏ tình thương, mà không nên tấn công và kết án tàn tệ. (Lời khuyên này đặc biệt nhắm vào thái độ của các nước đồng minh đối với Đức sau thế chiến thứ nhất, chuyện đáng tiếc là họ có thái độ trả thù, chèn ép quá đáng, bắt Đức chịu nhiều điều kiện khắt khe cũng như phải trả chiến phí cao và bồi thường chiến tranh nặng nề, sinh ra nguyên nhân gián tiếp cho thế chiến thứ hai. HL)
'Đừng bao giờ tuyệt vọng, dù con yếu đuối hay quá khứ đen tối thế nào đi nữa. Nếu ý muốn phụng sự chân thành bùng cháy trong lòng, nó sẽ thu hút những Vị mạnh hơn, và cơ hội phát triển sẽ đến với con. Không ai trên thế giới, dù xấu xa đê tiện thế mấy, lại không có hy vọng, nếu họ muốn bước tới Cửa Giải Thoát, không còn vướng mắc vòng luân hồi và gia nhập hàng ngũ những ai đã trải qua đau khổ tương tự, cuối cùng được tự do.
'Đó là những bậc Huynh Trưởng của con; con không tranh đấu một mình. Các Ngài đã tự hy sinh để giữ cho ánh linh quang trong con sống động, khêu gợi nó bằng tình yêu cho tới khi nó bùng cháy thành ngọn lửa, hòa vào khối Đại Linh Quang mà trong đó - Chân Sư, Đấng Cứu Thế, Phật, Chúa - và tất cả những đấng cao cả khác, đều là một.
'Chỉ khi ấy, hỡi con mà cũng là Nhân Loại, công việc hoàn tất, con dũng mãnh bước ra khỏi hành tinh này vào những sân trường tiến hóa rộng lớn hơn, khi ấy con đường tiến hóa thực sự mới được phơi bầy. Quá khứ đã xong, tương lai là vinh quang không thể tưởng tượng. Con thấy hệ tiến hóa trải dài, cái này sau cái kia vô tận, con sẽ luôn đi tới Cái Đó, vượt ngoài sự hiểu biết hiện thời nhưng nó là chính con, là linh hồn, sự sống, và là Mục Đích đời con.

 

Xem Tiếp Vòng Tái Sinh: VTS-GHI CHÚ

 

__________________________________