VÒNG TÁI SINH

CHƯƠNG 3
BA TƯ

 

Tôi chỉ nhớ lại kiếp này qua những cảnh rời rạc và nhỏ nhặt. Chúng được tỏ lộ không phải chỉ riêng cho mình tôi, vì một phần các hình ảnh còn do người bạn khác - cũng đã tụ ở căn nhà nhỏ lúc đầu -, nhận được. Phần còn lại tôi được phép thấy, và tự nghĩ không phải chỉ vì nó tiêu biểu cho những kiếp mà tôi bị thử thách trở lại bằng cách được giao phó quyền hành, mà còn bởi vấn đề chính của tôi trong kiếp đó cũng là chuyện mà càng ngày càng nhiều người nam và nữ đương thời gặp phải. Nó cũng là vấn đề làm rối trí, gây ra lo âu cho ai chưa quen với những khía cạnh khác lạ của sự sống, vượt ngoài lề lối thông thường.
Hình ảnh đầu tiên của tôi là một thiếu nữ nằm dài trên divan trong căn phòng lớn. Nắng dọi chói chang bên ngoài cửa sổ, biển lấp lánh trong suốt mầu ngọc bích, trời hóa trắng vì sức nóng. Có ai đó đang khóc nức nở cạnh giường. Nóng nẩy, tôi quay đầu về phòng trong, xem hai nô tì đang run sợ chùi máu dính bết trên sàn. Tôi vừa thương vừa ghét cô gái có gương mặt xinh đẹp đang vùi đầu vào người tôi. Tôi đưa tay vuốt má nàng.
– Sau em khóc, Ereshem ? tôi hỏi, em chưa thấy ai bị hành hạ bao giờ ư ?
– Nhưng không phải bị hành hạ như thế này ... Ereshem rên rỉ, vùi đầu vào áo tôi như muốn quên đi hình ảnh của thân xác nát bấy.
– Thôi, tôi nói gắt, đó là bài học cho em, và cho cả chúng bay, tôi thêm về phía hai nô tì đang mọp người trên sàn. Ta đã nói ngàn lần ta chỉ muốn có phụ nữ quanh ta mà thôi. Tôi cười khẩy, chắc Manizha không còn dám để mắt tới đàn ông !
Khi hai nô tì đã khuất, Ereshem ngồi dậy và dùng chéo khăn lau nước mắt,
– Em muốn biết tại sao tiểu thư lại ghét đàn ông như thế, nàng thì thào.
– Em yêu quí ạ, chẳng phải đàn ông mà thôi, lắm lúc trong đời ta chán chường mọi vật, ta chỉ sung sướng khi ở cạnh cha ta hay em. Tôi kéo nàng tới gần, vuốt ve. Nào, em ngoan, đừng nghĩ tới bọn đàn ông ngu xuẩn nữa.
Nhưng tôi biết rõ Ereshem không thể gạt đàn ông ra khỏi tâm trí, nàng có phần cay đắng vì tuy chưa hề yêu gã đàn ông nào, tôi không vẫn không thể thỏa mãn những ham muốn sâu kín nhất trong lòng nàng. Tôi đã chọn Ereshem làm nàng hầu thân cận nhất, đối xử với nàng vừa dịu dàng, khinh bỉ, vừa đam mê, tàn bạo. Giờ đây trong lúc tiếp tục mơn trớn nàng, trí óc tôi bị ám ảnh mãi câu nói vừa rồi, giận dữ mà bất lực như thú hoang lồng lộn trong chuồng.
Tôi biết rõ tại sao mình ghét đàn ông, bởi tôi thèm muốn vô cùng sức mạnh của họ, và ghét cay ghét đắng sự yếu đuối của chính mình. Từ thuở bé, tôi đã thù hằn thể xác này, coi như bị cầm tù và không thể nào đồng hóa với nó hoàn toàn. Là con một của ba tôi, tôi luôn luôn xử sự như là con trai thay vì con gái, phủ nhận hẳn nữ tính  của mình. Không sợ bất cứ việc gì, tôi đi săn sư tử trong y phục đàn ông, và tìm hết cách hành động như một đấng nam nhi. Tôi thương yêu cuồng nhiệt bọn đàn bà con gái, nhưng trong tâm luôn ẩn sự hiểu biết, căm hận là dù làm gì đi nữa, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi phái tính mà tôi ghét bỏ.
Thân xác chế nhạo tôi tới nỗi lắm lúc tôi đấm ngực điên cuồng. Chẳng bao lâu tôi kinh tởm thân xác đàn ông vì mình không có được vậy. Tôi giải trí bằng cách đấu vật với hầu cận của ba tôi, nhưng nghĩ rằng họ cho tôi thắng chỉ vì sợ tôi trả thù, và do vậy lòng càng hổ thẹn, giận dữ. Theo đuổi những ảo vọng về nam tính, tôi biết mình tìm cách chữa trị nỗi thất vọng trong lòng, nhưng sâu kín trong tâm có một điều gì tôi thầm nhìn nhận là chuyện thật ngu ngốc và chỉ hoài công. Nhưng tự thú rằng mình là đàn bà, để thân xác cho đàn ông sử dụng ... nghĩ tới đó tôi thấy lòng đầy chán ghét, hận thù.
Cuối cùng mệt mỏi, tôi đẩy Ereshem qua bên và đứng dậy đi tới lui trong căn phòng đầy hương thơm, châu ngọc. Chỉ bằng cách thống trị kẻ yếu và bất lực tôi mới cảm thấy có uy quyền, mà vẫn không thỏa mãn với điều ấy.
Lúc đó, bỗng nhiên con báo xích vào tường ngáp thật to, như bị kích thích bởi tiếng động lộ vẻ lười biếng, tôi chộp cây roi và vụt lấy vụt để lên con thú như điên như dại, cho tới khi nó mọp xuống, rên rỉ nép vào tường.
Đúng khi ấy ở ngoài có tiếng gọi.
– Sanai, Sanai, Sanai Fayiz ! Màn kéo qua bên, và ba tôi bước vào. Tôi hạ cây roi, quay lại nhìn ông nửa xấu hổ, nửa thách thức.
Ông là người duy nhất trên đời có thể làm dịu lòng tôi, vì chỉ mình ông xem ra hiểu tính tình bất thường và có thể nhìn ra nỗi cay đắng, uất ức đã xui tôi làm mọi chuyện dữ dằn. Còn tôi, tôi yêu ông với trọn tấm lòng. Chỉ có ông mới xui khiến tôi thấy bình an và sự mỹ lệ tôi đã luống công đi tìm và rất ít khi gặp. Ngồi với ông trong vườn hồng, đọc sách có bìa nạm châu ngọc, tranh luận vài điểm không rõ trong kinh sách, nghe tiếng đàn tiếng hát của bọn nô tì, tôi có thể quên hết nỗi phiền muộn, hận lòng và sau cùng không bận tâm chút gì đến phái tính của mình, cảm được hạnh phúc trọn vẹn. Vì ba tôi là người sáng suốt, dịu  hiền. Hồi còn trẻ ông đã từng gặp giáo chủ Zarathustra và từ lúc ấy, thay vì tiến thân nơi triều đình, ba lại sống ẩn dật tìm chân lý, miệt mài nghiên cứu thế giới siêu linh mà tôi cũng ưa thích cùng ông lạc bước vào. Chúng tôi sống xa cách mọi người trong một trang trại nhỏ, và tôi thư thả trong lòng cho tới khi sự bồn chồn, tham vọng thống trị khiến tôi hóa điên dại, bất lực nhìn cơ thể và biết rằng mình không thể nào làm chuyện hào hứng dũng mãnh như lòng hằng  ước mơ.
Ba đứng ở cửa nhìn tôi, vuốt bộ râu dài, mặt đầy vẻ thương xót.
– Con gái yêu của ba, ba có nghe lầm chăng ? Có thể nào con đang tâm chứng kiến kẻ nô lệ bị hành hình ?
– Hắn bị bắt quả tang với Manizha, con chỉ trừng phạt hắn theo luật.
Ông khoát tay cho bọn nô tì lui ra, rồi ngồi xuống divan cạnh tôi.
– Cihrazad, con lấy quyền gì để trừng phạt như thế khi người nam và người nữ chỉ hành động thuận theo ý trời và thương yêu nhau ? Có lúc ba tưởng như quỷ dữ đã hớp hồn con. Con chớ quên rằng mỗi hành động điên cuồng như thế làm phần tội nặng thêm. Con người có tự do ý chí và là quan tòa cho chính mình, con có muốn bị giam hãm trong địa ngục mãi mãi chăng ? Còn con vật đáng thương này, ba chỉ vào con báo đầy thương tích, con đừng để thánh thần trừng phạt con, ngày nào đó thú dữ xé xác con thì sao ?
Ba thở một hơi dài.
– Sao con ưa sống với lòng thù hằn mà không chịu thương yêu ?
Tôi tỏ dấu bực bội.
– Con là chủ trong nhà, đàn ông, đàn bà, thú vật thẩy đều phải phục tùng con.
– Bao lâu con có quyền thì họ cam chịu, nhưng biết đâu có ngày con mất hết uy lực thì sao ?
Tôi cười lớn,
– Con không sợ, tôi đáp, quyền uy con nằm bên trong, con không bao giờ mất nó.
Tôi đi lại con báo, nó thu hình như muốn vồ lấy tôi, nhưng chẳng sợ hãi, tôi cúi xuống đặt tay lên đầu con vật, nói với giọng thật trầm. Nó run rẩy thu hình dưới chân, và tôi quay lại ghế ngồi đầy vẻ khinh miệt.
– Ba thấy không, con không có roi nhưng nó liếm chân con. Tôi vỗ ngực, con cầm tù linh hồn nó ở đây.
Tôi nhìn vào gương mặt buồn bã của ông và lập tức tình thương lan khắp hồn, trấn áp hẳn ác tính. Tôi ngồi xuống cạnh ông, dang tay ôm chặt ba.
– Ba tới đây con sung sướng lắm. Mình nói chuyện đi, quên hết sự đời lẫn kẻ ngu dại, ác thú. Con chẳng hề bận tâm đến chúng. Giảng cho con đi, ba yêu quí của con, may ra quỉ thần được tống khứ và lòng con lại thanh thản.  
Ông thở dài.  
– Kể cho con nghe chuyện thánh hiền có ích gì khi con không dùng nó ?
– Mai mốt biết đâu con sẽ dùng, ba cứ nói đi, nói không cũng đủ rồi.
Nhưng thay vì đọc thơ hay bàn kinh điển, ba lại cởi mở tâm sự mình, cho hay cảnh yên ổn của gia trang sắp bị xáo trộn. Hai lãnh chúa tiếng tăm, Burandek và Azuri, nhờ sứ giả cho hay họ sắp đi ngang và muốn xin được tá túc qua đêm. Họ là chức sắc cao cấp trong triều nên không thể từ chối.
Điều đó có nghĩa sắp có chuyện hào hứng sôi động, như một làn gió tươi mát thổi tới từ bên ngoài. Tim tôi bừng bừng rộn rã, rồi tôi nhớ lại mình chỉ là đàn bà, nỗi chán ghét khiến tôi nhất định cải trang thành đàn ông để có thể dự mọi cuộc vui chơi yến tiệc. Ba không thuyết phục được nên nghe theo, thế là mọi việc được chuẩn bị.
Yến tiệc, cuộc săn được tổ chức linh đình và tôi cải dạng nam trang, tham dự hết mọi cuộc vui. Tình bạn nẩy nở giữa tôi và Azuri, chúng tôi cùng đi săn sư tử, hươu nai, ganh đua nhau xem ai bắn được nhiều, rồi sánh vai nhau vui vẻ ra về. Lúc chia tay Azuri tặng tôi một viên ngọc trai hồng có hình kỳ lạ, còn tôi tặng chàng vòng tay bằng bạc có chạm bích ngọc và hồng ngọc.
Đêm ấy, tôi cho gọi Ereshem tới hầu nhưng không ai kiếm ra nàng. Ba ngày sau có tiếng đồn khi đoàn khách ra về, trong bọn có một phụ nữ đeo mạng. Tôi chợt hiểu là Ereshem đã bỏ trốn.
Tôi lồng lộn như điên như cuồng, ba cũng không thể nào khuyên giải. Suốt một tuần tôi chém giết, hành hạ người và thú như bị quỷ nhập. Sau cùng, nỗi điên dại lắng chìm, tôi trở nên điềm tĩnh đáng sợ, lạnh lùng bầy mưu. Tôi quên hết mọi việc, trừ việc trả thù. Thu thập một toán dũng sĩ, tôi mặc áo giáp lên đường.
Tôi không thể ghi ra hết những gì xẩy ra trong cuộc phiêu lưu, nhưng chắc chắn lúc ấy tôi như đầy sức mạnh siêu nhân, và óc quả quyết không ai bằng. Ba tôi có lẽ đúng khi tin là quỉ thần đã nhập vào người con ông. Chỉ cần nói là tôi đến vùng Burandek ngụ, chờ tới khi hắn vắng nhà rồi lẻn vào ban đêm, tìm đến phòng Ereshem.
Nàng đang ngủ, tôi rút dao nhưng ngưng lại, giết nàng như thế thì trừng phạt nhẹ quá, nàng phải biết mình bị giết bởi chính tay của kẻ mà nàng đã phản bội. Tôi cúi người xuống, lấy tay bịt miệng nàng. Mở choàng mắt vì sợ hãi, nàng nhìn vào mắt tôi. Lưỡi dao lóe sáng nhưng chưa đến người nàng nó đã bị một cánh tay khác mạnh hơn giữ lại. Thì ra Burandek đã về mà gián điệp của tôi không hay biết.
Tôi bị mang tới trước mặt Burandek và Azuri, người trói chặt. Dù xấu hổ tột cùng, tôi vẫn ngẩng mặt cao trước hai kẻ. Azuri nổi cơn thịnh nộ vì hắn nghĩ đã bị tôi lường gạt, làm trò đùa do việc cải nam trang. Mắt đổ lửa môi mím tàn bạo, hắn lại gần. Lấy tay dứt viên ngọc trai hồng khỏi cổ tôi, hắn vứt nó xuống sàn, hạt ngọc rơi gần chân Burandek. Hắn nhặt lên.
– Ngọc hư rồi, hắn nói lặng lẽ, nhìn tôi có chút thương hại rồi nói thêm. Nó yêu quá mà, nhưng nó chỉ tự hại mình thôi.
Azuri quay đi khinh bỉ nhưng khi hắn làm vậy, hắn quét mắt khắp người tôi, phát ra tia nhìn lạ lùng. Máu chạy rần rần lên mặt, tôi đột nhiên ý thức một hiểm họa còn ghê gớm hơn sự chết. Tôi mở miệng nguyền rủa hắn thậm tệ.
Burandek nhìn cảnh ấy mỉm cười.
– Tôi làm gì với nó bây giờ, hắn hỏi. Tôi không muốn giữ nó trong nhà.
– Chuyện đó liên can gì đến tôi ? Bán nó, nó được giá lắm.
Burandek cười và bước tới chỗ tôi đứng, hắn xé toạc áo tôi.
– Nó còn trẻ, lại đẹp và trinh trắng, bạn à. Hắn nói thật êm ái. Bạn nhận nó như là quà của tôi nhé.
Azuri ngó tôi chăm chú và cười khẩy.
– Đúng vậy, hắn nói, nó sinh con trai đẹp đẽ lắm.
Đêm ấy tôi bị trói chặt trên giường vì đã toan tự sát hai lần. Khi Azuri vào phòng, tôi không mảnh vải che thân, hoàn toàn bất lực dưới tay hắn. Tôi chửi rủa không tiếc lời. Hắn cởi trói vào bảo.
– Cihrazad, em nói tôi nghe, sao em đẹp đẽ đáng yêu dường này mà lại thù ghét đàn ông quá vậy ?
Đột nhiên hắn ghé xuống hôn tôi, nhưng móng tay tôi cào ngực hắn, răng tôi cắn sâu vào má hắn. Chúng tôi quần thảo nhau mãnh liệt, thảm rách nát, bàn ghế ngã lăng chiêng. Những khi vật lộn với hầu cận của ba quả không uổng công, nhưng dần dần sức tôi yếu đi, thân thể mỏi nhừ, tôi khóc nức nở.
Những năm sau đó mù mờ đầy mảnh vụn, chỉ toàn là việc hồi nhớ cảm xúc hơn là sự kiện, vì tôi luôn luôn sống trong thế giới đam mê cuồng nhiệt. Chẳng hạn lúc tôi biết mình có mang lần đầu. Tôi tưởng như cơ thể phản bội mình. Làm món đồ chơi cho đàn ông đã tệ, giờ lại xẩy ra chuyện này ! Tôi ngắm nhìn cơ thể đầy sức mạnh, đầy nam tính, giờ như chẳng còn gì ngoài cái chết. Tôi không cảm chút tình mẹ mà chỉ thấy ghê tởm. Mím chặt môi tôi thề là sẽ không mang con của bất cứ gã đàn ông nào. Quả đúng vậy, hài nhi chết vì sinh non.
Azuri nổi giận đùng đùng bảo tôi.
– Từ giờ cô phải làm hầu cho Nahid, có vậy cô mới biết bổn phận đàn bà là gì.
Nahid, vợ lớn Azuri, và tôi ghét nhau từ lúc chưa gặp mặt. Về sau tôi biết là Nahid sợ tôi bị hất chỗ và đã tìm thầy, dùng tà thuật hại tôi. Giờ nàng mãn nguyện lắm rồi, dùng roi vọt và cực hình để đày đọa tôi. Nàng giao tôi những việc hèn hạ nhất và khi tôi phản kháng, đánh đập tàn nhẫn, bỏ đói cho tới khi yếu quá tôi phải chịu thua. Về sau tôi nghĩ, để cứu mạng Azuri mang tôi ra, cho nhà cửa riêng để ở.
Bởi, có sợi dây kỳ lạ nối kết hai chúng tôi, sợi dây có lẫn dục vọng và oán ghét, có ghê tởm và ưa thích lẫn nhau. Hắn không thể bỏ mặc hay quên tôi một lúc lâu được; rồi trong những năm về sau, một tình bạn lạ lùng nẩy nở giữa hai chúng tôi, vì hắn khám phá là với tôi, hắn có thể chuyện trò như với một kẻ nam nhi, bàn những chuyện mà phụ nữ thường không ưa nói. Còn phần tôi, tôi hiểu được tình quyến luyến giữa hắn với Burandek, vì Nahid quá đỗi ghen tương nên không thể hiểu.
Hình như tôi có đông con, tôi biết mình bị đau đớn rất nhiều, cơ thể tôi dường như không được tạo để làm việc sinh con đẻ cái. Tôi không thấy thương con chút nào mà chỉ tội nghiệp con gái, biết thân xác đẹp đẽ của chúng rồi cũng bị đàn ông sử dụng, đời chúng không khác chi tù đày chỉ bởi có thân xác yếu mềm.
Trong những ngày tháng đó, ký ức về quãng đời xưa là phương thức hay nhất khiến Chân Ngã tôi không bị diệt vong. Tôi chìm đắm trong sự hồi tưởng về những ngày còn được tự do, biết bao hào hứng sôi nổi, và cùng với kỷ niệm là hình ảnh ba tôi và những câu chuyện hai cha con nói ngoài vườn hoa. Lời nói nghiêm nghị, đẹp đẽ, có sức xoa dịu tâm hồn của người trở về. Có lẽ chỉ sự minh triết trong lời ba mới giữ cho tôi được sống, không điên loạn trong những năm dài tủi cực tôi phải chịu đựng.
Khoảng thời gian tăm tối ấy không để lại một kỷ niệm nào rõ rệt, cái đậm nét nhất là sự thù ghét giữa Nahid và tôi, nó như độc tố phá hoại cuộc đời của tôi và nàng. Mối thù ghét của tôi càng mạnh bởi chuyện Nahid vẫn giữ cho mình trẻ đẹp lạ lùng, còn việc sinh nở làm cơ thể tôi sồ sề, yếu đuối thêm và nét mặt tôi in đầy vẻ cay đắng. Trải qua bao năm Azuri phải để riêng hai chúng tôi hai nơi hắn mới có chút bình an, nhưng sau cùng vận mạng đã xếp đặt khiến đời chúng tôi lại mang đến với nhau, nối kết thêm phần chặt chẽ. Một hôm Azuri cho gọi tôi, mặt hắn nghiêm trọng, lo lắng.
– Tối nay, hắn bảo, tất cả đàn bà con gái sẽ di tản về vùng quê, vì quân phiến loạn sắp tràn vào thành phố; ta và Burandek phải cự địch. Nếu thua ta sẽ rút về quê nhà cố thủ, nhưng trong lúc này ta giao hết cho nàng và Nahid mọi của cải, con cháu và bọn nô tì. Ta biết nàng và Nahid không nhìn mặt nhau, nhưng đây là lúc nguy cấp, sự hiềm thù nhỏ nhen phải dẹp. Việc khéo xử hay không khéo xử của hai người sẽ cứu hay hại sự nghiệp của ta.
Hắn cầm lấy tay tôi.
– Cihrazad, giữa hai chúng ta có một mối dây mà ta chưa hề tin là có thể có giữa đàn ông và đàn bà, nhờ mối dây đó mà ta mới nói với em những lời sau. Đã có lần em đấu vật như một nam nhi, em không sợ hãi điều gì, không ai cỡi ngựa giỏi hơn em hay ném lao thẳng hơn em. Ta nói với em lúc này như nói với trang nam tử mà em hằng ao ước đổi lốt. Em biết ta yêu Nahid như chính mạng sống của ta, giờ ta để mạng sống đó trong tay em, yêu cầu em giữ nó cho toàn danh dự.
Tôi ngó hắn trừng trừng, kinh ngạc và sợ hãi, rồi ngoảnh mặt qua bên.
– Quá trễ rồi, Azuri, hãy nhìn kỹ tôi xem, anh đã biến tôi thành đàn bà, tôi không thể làm đàn ông trở lại.
Hắn cười và lấy ngón tay chạm nhẹ vào mặt tôi.
– Ta van nài với đấng nam nhi trong em. Ta không nhờ bất cứ ai khác, chỉ nhờ được em. Ta để danh dự mình lại cho em, ta biết em sẽ không phụ lòng.
Hắn ôm choàng lấy tôi rồi ra trận.
...
Trong một khoảng thời gian vì cùng lo sợ và thấy cô đơn, Nahid và tôi tìm đến nhau, cả hai tỏ ra tử tế hơn. Nhưng mối thù ghét lâu đời giữa hai chúng tôi, lòng ganh tỵ thường làm đổ máu không thể hòa giải chỉ trong vài ngày. Sự nghi kỵ giữa hai tôi y như con rắn, hầm hè luôn. Nahid tìm an ủi và sức mạnh trong việc luyện bùa chú, nhưng tôi lo sợ vô cớ về những trò này, tôi tìm cách giải khuây bằng việc tổ chức và củng cố sự phòng thủ, tập luyện võ nghệ; nhưng cả chuyện này cũng không làm tôi vui sướng, vì khi mang võ phục tôi thấy thật ngớ ngẩn: người mập quá, hoặc thở hổn hển rồi ngất đi, tay chân đau nhức dù chỉ mới cử động một chút, chỉ còn tinh thần vẫn mạnh mẽ, trẻ trung như thuở nào.
Tin đồn tràn ngập, có tin là đã xẩy ra một trận đánh lớn và hai tướng đã chiến thắng, rồi giữa lúc chúng tôi vui mừng hớn hở, lại có tin họ đã chết và giờ địch quân đang tiến gần.
Tôi biết sự phòng vệ yếu ớt như thế nào, nhưng nhớ lại câu dặn dò của Azuri, tôi quyết định giữ vững căn cứ tới cùng. Chót hết, nén lòng tự ái Nahid tìm đến tôi.
– Khi Azuri ra trận, hắn có dặn cô giúp tôi khi cần, bây giờ không chừng hắn đã tử trận rồi, cô bảo chúng ta phải làm gì đây ?
Tôi rất sẵn sàng giúp nàng, nhưng chợt thấy đây là cơ hội thường mong ước trong bao năm cay đắng qua. Tôi đứng dậy mỉm cười nhìn thẳng mặt nàng, nói chậm rãi những câu đầy thù hận như quất roi vào mặt.
– Nếu Burandek và Azuri chết thì đã sao ? Ai lại không phải chết ? Tướng như hắn cũng chết mà đàn bà giam hãm trong bốn bức tường như chúng ta cũng chết. Lỡ có gì tôi sẽ bảo vệ chị như tôi đã hứa, nhưng tôi không cúng quẩy, cần thần thánh như chị đâu.
Trong lúc chúng tôi gầm ghè nhau, đột nhiên có tiếng khóc thất thanh, la hét. Chúng tôi chạy ra cửa nhưng trước khi tới thì màn vẹt toang và Azuri lảo đảo đi vào, máu me đầy mặt.
– Mất hết rồi, hắn thều thào, lính thua trận, giặc sắp tới.
Hắn đưa tay lên cạnh sườn.
– Dao của ta đâu, Nahid ? ... Kiếm dao ... em tự xử đừng để bị bắt ... Hắn ngã quỵ, úp mặt xuống sàn.
Nahid thét lớn, cúi xuống ôm chặt hắn.
– Tướng công chết rồi, Azuri, trời ơi ...
Nàng ngất cạnh hắn, nhưng hắn chưa chết. Với một cố gắng phi thường, như thể kéo cái linh hồn nhập trở vào thân xác để làm cho xong việc mà hắn phải từ mặt trận trở về, Azuri chống tay gượng dậy.
– Cihrazad, hắn nói nhỏ.
Tôi lại gần, đứng thẳng ngó xuống. Sự huyên náo tăng dần ở dưới lầu, tiếng la, tiếng hét của kẻ chiến thắng xen với lời gào thét của phụ nữ.
Tôi biết rõ số phận dành cho thiếu phụ nào không may lọt vào tay những kẻ tàn bạo này. Chuyện đó sẽ không xẩy ra cho tôi.
– Con dao, hắn thều thào.
Tôi cúi người nhặt con dao, hắn có vẻ tỉnh trở lại nhưng đưa mắt về thân xác bất động của Nahid.
– Giết Nahid ... hứa mau.
Tôi không trả lời nhưng hắn đọc được tư tưởng trong mắt tôi.
– Hứa đi, Cihrazad, anh xin em ...
Tôi nhìn hắn rồi cúi đầu.
– Em hứa.
Hắn như muốn nói gì thêm, nhưng máu đã chận nghẹt câu nói. Hắn chết rồi. Tôi đứng yên, bên ngoài tôi nghe có tiếng rầm rập trên thang. Có tiếng khóc nức thương tâm của một đứa trẻ, tiếng con tôi, nhưng tôi đứng như trời trồng, ngó trân trân Nahid. Tôi thù nàng, để nàng sống là cách trả thù tuyệt nhất cho những đầy đọa, nhục nhã nàng đã bắt tôi chịu.
Nghĩ tới đó thì Nahid cựa quậy rồi ngồi lên ngơ ngác. Màn cửa chợt vạch ra, một kẻ to lớn thô bỉ với chiến phục đẫm máu đứng đó, quét mắt liếc quanh.
Nhìn Nahid rồi nhìn Azuri, tôi quay người lại và tên lính nhẩy tới. Nhanh như cắt tôi cúi xuống đâm thẳng con dao vào ngực Nahid, nhưng chưa kịp rút dao đâm vào người tôi, hắn đã bắt kịp, dằng con dao khỏi tay. Hắn giữ chặt tôi dù tôi vùng vẫy dữ dội, và hắn kêu to bọn lính bên ngoài. Tôi thấy chúng khi cả bọn ùa tới cửa; nhìn mặt toán lính tôi hiểu trọn vẹn sự kinh khủng đang chờ đợi mình ...
...
Cô gái Cihrazad ... ít nữ tính biết chừng nào ! Đúng ra đó là tinh thần nam nhi kiêu hãnh bị giam hãm trong thân xác phái nữ. Vấn đề này như vậy đã có từ cả ngàn năm trước, hiển nhiên là kiếp này rồi kiếp kia tôi cứ tái sinh làm đàn ông mãi trước kiếp sinh ra ở Ba Tư. Như thế Cihrazad có đáng trách không, khi phần tinh thần bị giam hãm bên trong thân xác xa lạ không đáp ứng với nhu cầu đã tìm cách trở lại lối sinh hoạt quen thuộc cũ, không màng gì tới những luật lệ thiên nhiên quản trị thân xác nữ giới ? Biết bao nhiêu người nam và nữ thời này cũng đang bị kẹt vào sự đau khổ tương tự, và bởi không hiểu luật bên trong về bản chất con người, đã phản kháng như tôi đã làm, và cũng đang mù quáng đi theo những con đường hư ảo, mong giải quyết mối tranh chấp đang xâu xé trong lòng !
Tôi nhìn lại kiếp ấy với nhiều thích thú. Điều làm tôi chú ý nhất là mối thù ghét điên cuồng, sâu đậm giữa Nahid và tôi. Như thế nàng phải là thù địch từ xưa. Tại Atlantis ? Có vẻ lắm nhưng tôi nghĩ mãi không ra. Ngả người ra sau tôi cố gắng tìm lời giải thích, và bất chợt nhớ tới viên ngọc trai hồng. Tôi đã thấy hạt ngọc ấy ở đâu ? Và như tia chớp thoáng qua tôi nhớ lại, một kẻ trong bọn bốn người chúng tôi có viên ngọc ấy.
Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ về bản chất của châu ngọc, tự hỏi vì sao rất thường khi nó liên hệ với đời người. Chuyện cái nhẫn bọ rầy được vị Chân Sư chủ ý truyền từ điển đã trở lại thì tôi hiểu được, nhưng viên ngọc trai thì bí hoàn toàn.
Tôi thấy cần Chân Sư lúc này, nhưng ráng định trí để tiếp xúc với tâm ngài mà không được, tôi đành nghiên cứu tiếp kiếp Ba Tư. Trở lại bầu tình cảm lúc đó thật đau đớn quá. Chuỗi ngày dài bị bắt làm nô dịch, sự xấu hổ, nhục nhã của thiếu nữ bị cầm tù, hành hạ làm cho bây giờ tôi vẫn rùng mình. Quả thật tôi đã uống cạn chén đắng mà xưa kia tôi đã bắt người yếu hơn mình phải uống. Chắc chắn kinh nghiệm ấy đã hằn sâu vào trí não khiến tôi không bao giờ làm điều tàn ác cho kẻ yếu nữa.
Mãi sau, Chân Sư cho phép tôi được tiếp xúc với ngài trở lại.
– Ta để con tự suy nghĩ một thời gian. Ngài nói sau khi chào hỏi, và tốt hơn là để con tự mình khám phá vài điều về những luật thâm sâu của karma, nhưng lẽ cố nhiên là phần lớn câu chuyện sẽ bị giữ kín không cho con xem, cũng như ta chỉ làm con thấy những kiếp nào có liên hệ trực tiếp đến nhau. Chẳng hạn, một số kiếp nhiều người nối kết với con do sự thu hút nhân quả, hay những kiếp đi theo một cách thức khác, vì có những mối dây khác không liên hệ đến nhân quả, sinh ra do tà thuật.
– Con đoán đó là những kiếp vui vẻ, hạnh phúc hơn ?
– Có vài kiếp như thế. Mỗi cơ hội để có hạnh phúc cũng như để tiến bộ đều mang cho con người, và khung cảnh mà họ sinh ra thì tương ứng với mặt nào đó của bản tánh mà họ muốn phát triển. Mục tiêu tối hậu của luật Tái Sinh là cuối cùng Chân nhân sẽ học được việc tạo một cơ thể trọn vẹn để qua đó tâm thức biểu lộ mọi nét thiêng liêng tuyệt đối quân bình với nhau. Nó giống như Chân nhân đang cố công mài viên kim cương tinh thần khổng lồ có muôn ngàn mặt. Muốn làm vậy nó bắt buộc phải thực hiện công việc dưới nhiều hình dạng, hợp tác với nhiều nhóm người, ngân vang những nốt khác nhau, lúc mài dũa mặt này, lúc mặt khác. Dù một mặt được mài dũa công phu, kiếp tương ứng vẫn chỉ có thể biểu lộ một phần của con người thật, vì sự giới hạn của các thể quá lớn. Đó là tại sao tốt hơn đừng phán xét một ai, dù họ thấp kém hay vô minh thế nào đi nữa. Vì đó có thể là một linh hồn cao cả đang chữa lại sơ sót trong hình thái tầm thường. Luôn luôn khó mà nhận ra sự thật trong đời ảo ảnh này.
– Con cho là trong kiếp ở Ba Tư, những người có mối dây liên hệ đã gặp lại, tôi đưa ý mình. Nahid có phải là người trong nhóm của con ở Atlantis không ?
– Phải, tiếng sét ái tình hay chuyện vừa gặp đã ghét nhau luôn luôn là kết quả của tình cảm tương ứng trong quá khứ.
– Còn ba con là ai ? Hồi là Cihrazad con chỉ thương có mỗi ba con.
– Đó là mối dây liên hệ trong một kiếp sung sướng hơn. Con được sinh ra cho ông với cốt ý là để con có cơ hội tiếp tục công việc đi tìm minh triết, đã bắt đầu trước kia.
'Con yêu ba con vì tất cả những gì mà ông có thể cho con, như bông hoa nở lớn đáp lại sự chăm sóc của người làm vườn. Con mất ba và tất cả những gì ông có thể cho con do sự ngu dại của chính mình.
– Còn viên ngọc trai hồng ? Thầy có nói là không có gì ngẫu nhiên, nhưng con không hiểu vì sao ...
– Vật trang sức hấp thu từ điển như mọi vật khác, ngài nói, nhưng chúng giữ lại lâu hơn vì kim thạch là vật ít thay đổi nhất, và tăng trưởng chậm tới nỗi làm như nó không có sự sống. Chuyện giống như con bọ hung đã được truyền từ điển ở Ai Cập, chỉ khác là việc được làm theo cách thức huyền bí và do đó mạnh mẽ hơn; về một khía cạnh thấp, người ta có thể truyền từ điển của mình vào vật một cách vô ý thức. Nhưng muốn có ảnh hưởng lâu dài, người truyền nó phải đang có xúc động tình cảm mãnh liệt vào lúc ấy. Nếu một vật được truyền từ điển thương hay ghét lại lọt vào tay của người đã từng liên hệ với nó trước kia, nếu họ nhiều nhậy cảm, họ có thể gợi lại kinh nghiệm đã qua ấy, nhưng dù trong trường hợp nào đi nữa, việc tiếp xúc làm khơi dậy ký ức về karma kiếp đó.
Thật vậy, khi vật trang sức cổ xưa mà xuất hiện thì rất thường khi nó là dấu hiệu báo trước nhân quả cũ sắp trở lại để được giải quyết trong kiếp đó. Nhưng lẽ tự nhiên trong đa số trường hợp, người ta không nhận ra dấu hiệu, và nếu có cũng không đoán ra ý nghĩa. Sự sống có đầy những đèn hiệu, bảng chỉ đường cho ai có đủ nhậy cảm để nhận, mà hầu như ai cũng tiến bằng cách đụng đầu trắc trở này rồi vấp chướng ngại kia, và lại tức giận, kêu trời tại sao bị hành hạ, trách móc trời đất thay vì cái tôi dại dột. Thầy mong, tới đây tôi thấy tình thương rực rỡ của ngài bao phủ tôi như ngọn lửa lấp lánh, là trong trường hợp con, kiếp này, đây là lần chót những ai theo dõi con phải bị nghe lời phiền hà than vãn.
Tôi chỉ biết nhận lời ngài. Nhìn lại quá khứ của mình sẽ làm cho lòng kiêu ngạo không còn nữa.
– Xem ra con người tiến bước chậm quá, rồi quên và tụt lại sau lần nữa. Cihrazad thấy không tiến bộ chút nào so với Pharaoh, cũng tàn nhẫn, si mê, không ai kềm chế được ... và con báo nữa. Ít ra Pharaoh còn hối hận chuyện ác đã làm, ông chấp nhận việc phải đền bù quá khứ, con thấy vậy, ông sẵn lòng bước trên đường trở về.
– Đúng vậy, nhưng như con đã nói, ông hối hận vì ông sợ và  điều ấy không phải là ăn năn thật sự. Hơn nữa tuy cần phải ăn năn để bắt đầu công việc, ăn năn dù với bất cứ lý do nào không thay đổi một dấu phẩy của Luật. Con có thể ăn năn, nhưng các hạt nguyên tử mà con làm linh hoạt bằng ý xấu không lập tức tan rã khi con nói rằng con lấy làm tiếc chuyện đã làm. Việc phải được cải sửa, và con người phải cố tâm thay đổi chúng. Chưa hề có giáo lý nào tệ hơn điều nói rằng đức Jesus chết để chuộc tội cho nhân loại, rồi còn việc giải tội, tha tội ... Giáo hội Thiên Chúa giáo đã tự tạo cho mình một karma nặng nề khi cố tình bẻ cong lời dạy của đấng sáng lập, nhấn mạnh hai tín điều trên hầu chiếm đoạt uy quyền thế tục cho mình.
'Con người cần phải học để biết lãnh trách nhiệm về lỗi lầm của mình, và chấp nhận trọn vẹn hậu quả; họ phải tự đương đầu với sự việc. Lúc là Pharaoh, con đã thực tâm cố gắng hiểu Luật, con đã dọn đường khá đủ cho mình có thể tiến bước. Nhưng thử thách thật sự chỉ đến khi Pharaoh trở lại thế giới, một thế giới đầy chiến tranh, hận thù, mưu phản, bất hòa, tức đầy những ảnh hưởng mà bản tính con lúc đó khó mà cưỡng lại. Vì con người, ngay cả kẻ mạnh nhất, đáp ứng lại bầu không khí tình cảm  quanh họ, nhất là khi nó tác động lên điểm yếu trong bản chất họ. Nhận ra được cái lợi của minh triết và tình thương khi ở chung với ai đầy hai tính ấy, và đối đầu với quá khứ ghê gớm trong sự yên tĩnh, vắng lặng của đền thờ là chuyện tương đối dễ dàng; nhưng sao đi nữa, các giai đoạn ấy chỉ là để chuẩn bị.
'Thành ra, trong kiếp ở Ba Tư này, con được cho cơ hội sử dụng quyền uy một lần nữa; việc ấy làm vang lên một nốt đánh thức những vật thể con đã tạo - do việc lạm dụng quyền năng khi xưa - và chúng lập tức đáp lại. Bởi ta muốn khẳng định mạnh mẽ với con một lần nữa, rằng tà lực chỉ có thể ảnh hưởng và làm nguy hại những ai có ái tính với chúng. Vậy ai nghĩ rằng mình bị tấn công bởi những lực như vậy, hãy tìm ngay trong tâm mình khuyết điểm qua đó chúng có thể tấn công.
'Ở kiếp Ba Tư, những thực thể này được tăng cường bằng tính kiêu căng cố hữu và đạo đức yếu kém, biểu lộ bằng sự tự ti mặc cảm với thân xác đàn bà. Sự tranh chấp bên trong khiến con tìm cách áp đặt ý mình khi nào có thể được, và thường khi kẻ ưa bắt nạt và kẻ ác tâm luôn luôn là kẻ yếu, bị các lực vô hình ám nhập. Con là cả hai. Bây giờ ta cho con xem một kiếp sung sướng hơn những kiếp khác, dù ở đấy một lần nữa nó lại chấm dứt bằng chuyện giống như thảm họa, do chính sự điên rồ của con.
–  Con hy vọng con là đàn ông phải không ? tôi kêu to. Xem ra con đã có đủ kinh nghiệm nữ phái trong kiếp này để dùng trong một thời gian dài. Con chắc đã học được vài điều qua những đau khổ trong kiếp đó.
Ngài mỉm cười.
– Mà con có thấy là đã chịu ra công học bài học của nữ giới ? Con có chịu chấp nhận số phận mình và cố gắng làm cho nó tốt đẹp bội phần hơn ? Không phải tới cuối đời con vẫn còn mất quân bình sao ? Con có gắng sức tìm hiểu bí ẩn của sự sống trong nữ tính, và sức mạnh của người đàn bà ? Con có bao giờ thông cảm thực sự với nguyên nhân gây ra sự sợ hãi, đau đớn, khó khăn của phụ nữ ? Con có bao giờ thật lòng, hết sức khiêm tốn thú nhận điều khiếm khuyết của mình, và tìm cách trở nên hoàn thiện trong thân xác phụ nữ ? Không, ngay cả khi thu thập kinh nghiệm, con không tìm hiểu ý nghĩa của chúng mà hằng ở trong tâm trạng rối loạn. Một lần nữa con thấy vì sao nếu không áp dụng đúng cách, hiểu biết bao nhiêu cũng không ích lợi gì. Mục đích của sự tiến hóa nơi cõi trần là thành một người quân bình tuyệt mức, gồm nam tính như ý chí và minh triết, và nữ tính như trực giác và tình thương. Cho tới khi nào những điều này được biểu lộ ở cùng mức độ, linh hồn sẽ tìm cách phát triển bằng cách trở đi, trở lại mãi trong phái tính cho nó cơ hội tốt đẹp nhất để quân bằng. Cihrazad chưa thành người đàn bà hoàn toàn, cũng như chưa sử dụng trọn vẹn bản năng được phú trong thân xác nữ. Kiếp sau - thôi để con xem và tự phán đoán.

 

Xem Tiếp Vòng Tái Sinh: VTS-ĐỨC