VÒNG TÁI SINH

CHƯƠNG 1
CHÂU ATLANTIS

Người ta tin châu Atlantis hiện hữu vào thời xa xưa ở giữa Đại tây dương, nó được coi là cái nôi của nền văn minh hiện thời. Tuy nhiên khoa học không thể đi xa trong việc nghiên cứu về châu này theo phương pháp thông thường, vì còn quá ít dấu vết lưu lại của vùng đất ấy. Nhưng các huyền bí gia do sự luyện tập, dùng phương pháp khác là nghiên cứu Thiên Ảnh Ký, thấy lại quá khứ và cho chúng ta biết đôi điều về nét vĩ đại, kỳ diệu của nền văn minh đã qua mà về nhiều mặt, tiến xa hay trội hơn cả mức tiến của xã hội bây giờ. Điển hình là những công trình chất ngất như kim tự tháp của Ai Cập và Nam Mỹ, và có lẽ cả những pho tượng khổng lồ bí ẩn trên đảo Easter cũng do người châu Atlantis dựng nên, sau khi họ rời bỏ lục địa bị phá tan do thiên tai khủng khiếp.
Nhóm chúng tôi được mang ngược trở về châu này như đã nói, để quan sát lại quãng đời chúng tôi ở đó, xẩy vào giai đoạn cuối của nền văn minh Atlantis, khi tà đạo thắng thế rồi dần dần làm hư hoại sự tiến hóa trên châu ấy. Có nhiều lý do tại sao không nên ghi lại đầy đủ chi tiết kiếp sống ấy vào lúc này (sách viết trong thập niên 1920), chỉ xin vắn tắt là tôi sẽ tóm lược những gì đã xẩy ra cho chúng tôi ở đó, và sự tụ họp tưởng như tình cờ trong căn nhà nhỏ trên bờ biển Anh, hiển nhiên là kết quả trực tiếp của việc cũng nhóm người ấy đã từng tụ họp ở một bờ biển khác, khoảng tám trăm ngàn năm về trước, và bổn phận của tôi là ghi lại sự tái hợp này qua bao thay đổi của thời gian.
Trong giấc mơ đầu và nhiều đêm tiếp đó, tôi thấy mình trên đường phố của một đô thị lớn là Kim Môn Đô, đang đi giữa những tòa nhà rất đỗi lạ lùng, xây theo kiểu siêu đẳng và lối chạm trổ thật tuyệt vời, nếu so sánh thì công trình kiến trúc tối tân nhất của chúng ta ngày nay chỉ là trò trẻ. Nhưng khi con người ở thế kỷ này thăm trở lại nền văn minh xưa đó, điều làm chúng ta bứt rứt không phải là các tòa nhà hay hình dạng khổng lồ của dân chúng; đúng hơn nó là tâm thức thời ấy làm ta khó tiếp xúc và hiểu được họ. Bởi giống dân này có phần việc chính là phát triển thể tình cảm, nhân loại khi ấy đã qua giai đoạn sống như cầm thú chỉ chuyên về bản năng, giờ nó chú trọng vào cảm xúc và dục vọng.
Cái trí suy luận mà chúng ta quen thuộc đóng một vai trò rất nhỏ trong tư chất người bấy giờ, tuy rằng óc thông minh của họ, hay đúng hơn là óc hiểu biết các lực thiên nhiên dựa trên bản năng, làm cho họ có vẻ tiến xa hơn chúng ta về một số phương diện. Khó mà giải thích điều ấy một cách mạch lạc, nhưng ta có thể nói rằng những luân xa thấp của họ - chủ trì bản năng và đời sống tình cảm, tâm linh - chi phối gần hết mọi hành động của người thời ấy, khiến họ cư xử như người thấp kém trong xã hội ngày nay. Thành ra tiêu chuẩn đạo đức, mục tiêu cuộc đời của dân đó khác hẳn với chúng ta, vì người thời nay đã phát triển phần tình cảm và hiện giờ đang nỗ lực kiểm soát nó, cùng khiến nó phục tùng trí tuệ.
Lẽ tự nhiên những người Atlantis tiến bộ thuộc giới lãnh đạo đã tìm cách kiểm soát tình cảm bằng trí tuệ, còn các tu sĩ cao cấp và vua chúa đã tới mức tiến bộ của chúng ta hiện giờ, tức kiểm soát cái trí bằng tâm thức cao hay bằng tinh thần. Nhưng tới ngày kia một số người thông minh vượt bực thấy rằng còn một phương pháp mau lẹ hơn để có hiểu biết và quyền năng, là học hỏi kiên tâm và sử dụng những luật thuộc về cõi tình cảm và bản năng. Thế nên, thay vì tiến bước bằng cách phát triển trí năng rồi bước qua thế giới tinh thần, họ cố tình đi ngược trở lại vào cõi tình cảm, chuyên tâm vào giai đoạn tiến hóa mà lẽ ra bổn phận của họ là chiến thắng rồi để nó lại sau lưng, bước qua giai đoạn kế. Chính con đường này, con đường của pháp sư tà đạo mà tôi và một số người khác đi theo, tới nỗi bị bao thảm khốc.
Tôi là con thứ trong số những hoàng nam của đức Vua tại Atlantis, và do vậy cũng là một tu sĩ nối dõi, theo truyền thống được chỉ dạy những qui luật trong đền thờ, và được cho biết những điều bí ẩn mà tôi bị cấm nhặt không được phép tiết lộ cho ai khác ngoài giai cấp mình. Cùng học với tôi là người anh em sinh đôi Shahballazz, và giữa chúng tôi nhất là về phía anh, có một tình thương sâu đậm tới mức dù tôi thật tàn tệ và ích kỷ, vẫn không thể hoàn toàn làm ngơ. Vì là con thứ, địa vị của tôi tầm thường, nhưng tôi lại kiêu hãnh và đầy tham vọng, thèm muốn địa vị cao hơn; chẳng bao lâu tôi liên kết với một nhóm phản loạn do Arizon-Zat cầm đầu, hắn lại là đồng minh với vua Nazzaru, vốn là cừu địch nước tôi và cũng là một tay lão luyện về bàn môn tả đạo, cai trị vương quốc bên kia núi đối nghịch với chánh đạo.
Âm mưu của tôi bị bại lộ, sự trừng phạt là tôi bị tước hết quyền hành, giáng chức trong giai cấp mình cùng chịu án chung thân phải làm việc hèn hạ trong đền thờ; cho dù anh Shahballazz cảnh cáo và nài xin, biện pháp trên chỉ làm tôi quyết chí về phe Nazzaru công khai mà không dấu diếm nữa. Tôi đi tới cung điện của vua vốn là trung tâm của tà đạo, và được thâu nhận vào nhóm Hắc Phù Thủy với những nghi lễ ghê rợn. Mục tiêu của họ là lật đổ nhóm Bạch Phù Thủy đã cai trị Atlantis từ thuở đầu, nêu gương sáng cho sự giải thoát của con người qua việc học hỏi và tiến hóa. Chúng tôi, kẻ đối nghịch, lại chọn con đường thoái hóa, thề nguyền tiêu diệt mọi hình thức phát triển trí năng của nhân loại để nô lệ họ. Chúng tôi tìm cách nhấn mạnh vào tình cảm và dục vọng hèn hạ, dùng những tinh linh thấp kém vào việc này; đây là các tinh linh còn sót lại từ giai đoạn tiến hóa do bản năng thuở trước, vào lúc tôi kể chúng còn đầy uy lực và là hiểm họa cho người.
Nhờ vào sự hợp tác của những sinh vật còn ráng bấu víu không chịu rời bỏ cõi tình cảm mà huyền thuật của Atlantis tiến vượt bực về mặt uy lực, và cũng ghê rợn chưa từng có từ trước tới nay; cũng chính những lực tàn phá này đã khiến lục địa bị tiêu hủy và may mắn thay, vùi chôn luôn giống dân đã thành mối đe dọa cho cả hệ tiến hóa.
Hơn thế nữa, mục đích của những người như chúng tôi không phải chỉ là đoạt quyền thống trị trong một kiếp mà thôi. Ba người chúng tôi cùng một thiếu phụ dùng phép thuật để tạo âm binh, khiến chúng linh hoạt bằng hợp lực ý chí của nhóm. Chúng sẽ tồn tại trên địa cầu sau khi chúng tôi qua đời, tàng trữ tất cả ác tính ác năng mà chúng tôi đã phát triển trong kiếp đó. Nhờ huyền thuật, chúng tôi nối kết âm binh vào mình khiến cho khi tái sinh, chúng sẽ trở lại với bọn tôi - chủ của chúng -, mang theo trọn vẹn mọi hiểu biết và quyền năng mà luật luân hồi đã tạm thời làm gián đoạn, khiến chúng tôi phải để qua bên trong một khoảng thời gian.
Giấc mơ là vậy, chúng tôi nghĩ đến việc tái sinh làm chúa tể địa cầu như trước, và tiếp tục như thế đời này sang đời kia mãi mãi, dùng âm binh cai trị và thâu thập sự hiểu biết cùng quyền năng của Atlantis. Chưa chi chúng tôi đã coi mình là thần thánh, vượt lên trên cả luật cai quản vũ trụ. Chúng tôi còn nghĩ đến việc mở rộng bờ cõi ra ngoài địa cầu, và không chừng bắt luôn các thiên sứ phục dịch cho mình. Có những điều mà tâm thức hiện đại không thể hiểu trọn vẹn, cho dù những gì tôi được thấy chỉ là một phần mười câu chuyện thực nhưng cũng là quá đủ; phần lớn câu chuyện này không thể nào in trong sách vì có những việc tốt hơn nên để chìm sâu vào quá khứ mịt mù.
Bản thảo câu chuyện mà sau này tôi nhận được do phép tự động ký nói ở phần giới thiệu, kể lại những gì xẩy ra sau nghi lễ khủng khiếp, chứng nhận việc chúng tôi đánh đổi linh hồn bất tử của mình để có những lực tàn khốc. Khi cả bọn hoàn thành kế hoạch của mình, đắc thắng trong việc chế ngự những lực vô hình để sai khiến theo ý riêng, chúng tôi tấn công Kim Môn Đô, hạ được vua chúa nơi ấy. Ở đó tôi gặp lại Shahballazz, tình thương của anh gợi nơi tôi một chút tính thiện còn sót lại, nhưng tôi không thể cứu được anh dù đã ráng hết sức.
Dĩ nhiên chiến thắng loại ấy chỉ tạm thời, vì đã mang sẵn mầm nứt rạn. Chúng tôi hục hặc với nhau, rồi tấn công nhau bằng huyền thuật để chiếm ngôi vị độc tôn. Arizon-Zat giết cô gái trong bọn để làm tôi chết, nhưng tôi lại sát hại hắn, giờ chỉ còn lại Nazzaru và tôi tranh phần thắng bại. Cuối cùng Nazzaru thắng và tôi bị giết, nhưng hắn không vui hưởng kết quả lâu, vì trong khi đi tìm quyền uy tối thượng, hắn bị đánh tan bằng một lực mà không ai trong bọn tôi hiểu được tính dũng mãnh vô song của nó.
Chung cuộc của bọn tôi là chuyện phụ, chuyện chính là nghi lễ nơi đền thờ Hắc Nguyệt nằm sâu dưới đất là hành động quyết định vận mạng chúng tôi hàng ngàn năm về sau. Trong nỗi cao ngạo ngút trời, mù quáng vì tham vọng, và bị mê hoặc bởi việc thông thương với những lực bên cõi tình cảm, chúng tôi tưởng mình có thể tái sinh kiếp này rồi kiếp kia, làm chúa tể thế giới với âm binh phục tùng mệnh lệnh; nhưng thực ra chính chúng, sản phẩm mà cả bọn tạo ra, lại trở thành chủ nhân và cai trị chúng tôi, kéo sâu bọn tôi xuống hố thẳm cùng cực của sự sống hết kiếp này sang kiếp khác, và chỉ buông thả khi sau cùng, nhờ biết bao đau khổ và kinh nghiệm, chúng tôi rốt cuộc có đủ sáng suốt và sức mạnh để thực lòng muốn bỏ chúng.
Cuốn sách này kể lại những cố gắng, tranh đấu và trở ngại của tôi qua bao thế kỷ, chuyện nghe có vẻ riêng tư nhưng không phải vậy. Chắc chắn mỗi người tự tạo định mạng cho mình, nhưng với ai đi tìm con đường chia rẽ, những ai do lòng kiêu hãnh và cao ngạo, liên kết với tà lực phá hoại, con đường trở về luôn luôn tương tự. Cố nhiên lắm kẻ không trở về, họ đi con đường thoái hóa cho tới lúc tiến trình đi ngược ấy hủy diệt con người họ hoàn toàn, nhưng việc đó không liên quan tới chúng ta. Họ đã chọn lựa và đã quyết định với đầy đủ tri thức, bởi ai ai cũng có lúc phải chọn đường này hay đường khác, và vận mạng cuối cùng mỗi người tùy thuộc vào sự lựa chọn ấy.
Đó là trường hợp của tôi hàng ngàn năm sau ở Ai Cập, qua bao kiếp tàn tệ và thảm não không tả nỗi, do kết quả của việc làm ở Atlantis. Tự nhiên là tôi không biết gì về những kiếp này, chỉ vài tháng sau khi được thấy lại cảnh đời ở Atlantis mới hay. Lúc bản thảo mà tôi ghi do phép tự động ký được làm sáng tỏ, và việc nối kết với những tiết lộ khác đã xong, tôi không tiếp nhận được lời giải thích nào trong một lúc lâu. Khỏi cần nói, kinh nghiệm từ những giấc mơ ấy làm tôi chới với hoảng kinh, không biết chúng dẫn tới điều gì hay mục đích của chúng là chi. Tôi chỉ biết rằng khi được cho thấy lại quá khứ, tôi không thể trốn chạy được nữa, tôi đã trực diện với cái tôi ở Atlantis, với hành vi và hậu quả của nó, và không thể lãng quên luật karma rằng con người gặt điều mình đã gieo, tư tưởng lẫn hành động.
Quá khứ ghê sợ làm tôi rúng động khắp người. Tôi đã trả hết nợ chưa, có còn sót lại gì chăng, hay là bây giờ đã ý thức mức độ khủng khiếp của tội trạng, tôi mới khởi sự việc đền bù ? Tưởng tượng mãi tôi cũng không thể hình dung ra việc đền bù nào tương xứng với biết bao điều ác đã cố ý gieo và thực hành xưa kia. Tôi bị dầy vò và nhờ đó, hiểu tại sao mỗi lần tái sinh chúng ta phải quên đi tiền kiếp. Hẳn chúng ta sẽ hóa điên loạn nếu nhớ kiếp trước mình đã làm gì, rụng rời tay chân, tê liệt đầu óc khi nghĩ tới phần nghiệp quả phải trả, hay không còn ý muốn và mất hết can đảm sống đời hiện tại. 
Ngày kia, khi tôi đang triền miên nghĩ tới những trừng phạt ghê gớm do hành động ở Atlantis, tôi chợt cảm nhận làn rung động tuyệt vời mà giờ tôi đã bắt đầu quen, nó báo sự hiện diện của Thầy. Tôi cảm thấy Ngài đứng bên, mỉm cười thú vị mà rất dịu hiền, y như ông bố mỉm cười trước nỗi kinh hoàng của con thơ.
– Thế nào, cậu Cheor, Ngài mở lời, và cái tên gớm ghiếc ở Atlantis chợt có âm điệu lạ lùng, như thể nó được ban phép lành, thanh tẩy. Thấy lại chuyện cũ chỉ làm con nghĩ tới sự trừng phạt thôi ư ?
– Con thấy đáng bị vậy.
– Việc đầu tiên là hãy biết rằng, thực ra không hề có trừng phạt. Chữ ấy do con người đặt cho một luật mà đúng theo chân lý, đầy tình thương sâu xa nhất để nhờ đó nhân loại có thể học cách liên kiết nguyên nhân với hậu quả nhờ vào kinh nghiệm. Khi nào chưa làm được vậy, kinh nghiệm dường như làm tổn thương phàm nhân họ, nhưng thực sự nó đang làm lợi, vì nó dạy con người việc tìm cách xé rào những luật của trời đất chỉ là ngu dại, và sau cùng làm họ ý thức rằng bằng cách áp dụng luật nhân quả vào mọi hoạt động trong đời, họ có thể loại trừ vòng luẩn quẩn làm ngăn trở bước tiến đến sự toàn thiện.
– Nhưng với cái nhân như vầy ...
– Đã mang con đến vị thế hôm nay.
– Thầy muốn nói con đã trang trải hết mọi chuyện ác gây ra trong kiếp đó ư ? Việc ấy khả hữu à ?
– Chỉ mới phần nào thôi. Chuyện còn lại con có thể tự mình giải quyết bằng nỗ lực, dùng ý chí một cách sáng suốt cộng thêm với sự nhớ lại vài quyền năng mà xưa kia đã được phát triển và lạm dụng, nay chúng phải được nâng lên một mức cao hơn, là dùng trong việc phụng sự.
– Làm sao con có thể có lại sự hiểu biết đó ? Tôi mau mắn hỏi, làm sao có thể khởi sự trả nợ này ? Bởi tôi vẫn thấy nặng lòng về món nợ ấy.
– Phải cẩn thận, Thầy mỉm cười cảnh cáo. Ai cũng nói trơn tru là rất muốn trả quả, nhưng khi cơ hội đến mà cơ hội chắc chắn phải tới với ai nhất định trang trải nghiệp quả mình, họ khám phá là hình thức phải trả khác hẳn với điều họ tưởng. Con hãy nhớ rằng mỗi hạt năng lực nhỏ bé mà con đã lạm dụng hay phung phí không đúng chỗ, phải được mang trả lại bằng chính nỗ lực của mình; và bởi tư tưởng vừa là một lực, vừa là hành động, suy diễn ra mọi tư tưởng hại người, mọi lời tầm phào, nói xấu ai cần được sửa chữa cho lành. Có một phương pháp, và chỉ một phương pháp duy nhất để trả lại cho sự sống điều gì con người đã lấy đi, để sửa chữa lại những phần của sự sống mà con đã phá tan hay gây đổ vỡ. Phương pháp ấy là khiêm tốn giúp đời, vun bồi sự lành bằng nỗ lực quên mình và tình thương. Đây là chuyện rất ít người chịu làm.
– Con cũng đừng nghĩ rằng, Ngài tiếp, vì Thầy được phép tiếp xúc và huấn luyện con, con sẽ được chỉ đường tắt để thoát khỏi cảnh này. Không ai thoát được việc đã làm. Trái lại vì nơi cõi cao con đã xin được tiến bước mau lẹ, được tự ý thức về karma, chuyện không tránh được là trong kiếp này con sẽ bị kêu gọi trả nhiều hơn mức thường. Một trong những lý do của việc ấy là khi con được cho thấy quãng đời đã qua, lập tức nó khiến một số nguyên tử - bao lâu nay ngủ yên chờ lúc thuận tiện - được phóng thích. Chúng sẽ đem vào vòng ảnh hưởng của con bất cứ mối dây liên hệ nào trong quá khứ mà đương sự hiện thời đang có mặt ở cõi trần. Bảng công tội được lập và nếu phần con có nhiều nợ, con lập tức bị đòi hỏi phải trang trải ngay. Nó có nghĩa con phải hy sinh nhiều năng lực và thời giờ, nhưng nếu con sẵn lòng chấp nhận thử thách, các bậc cao cả không thể từ chối cho con cơ hội.
– Nhưng lỡ con làm không nổi ? Tôi hỏi có chút lo âu. Thầy mỉm cười.
– Nếu không thành công, con làm cho nghiệp nặng hơn, khiến nó thêm nhọc nhằn trong lần tới, vì cơ hội có thể không thuận tiện bằng. Một linh hồn khôn ngoan giờ đã tới quả vị Chân Sư, có lần ví  chuyện như thủy triều trong đời người, tựa như nắm được cơ hội mà phất cờ thì làm nên nghiệp lớn ... Thủy triều đang lên, nên hành động ngay và đừng nghĩ gì đến thất bại; tư tưởng ấy chỉ làm năng lực con suy yếu. Hơn nữa, tại sao việc trang trải nhân quả lại là chuyện khó nhọc phải làm ? Nếu tự nguyện trả và với tình thương, nó có thể mang lại niềm vui lớn lao nhất, vì ai yêu nhiều sẽ không thấy có chuyện gì là khó hay không thể làm được. Còn nếu con chưa biết từ bi là gì, tốt hơn con nên tập yêu thương, bởi con nên rõ, khi có chuyện phải làm tình thương sẽ khiến công việc trở nên dễ dàng. Con sẽ cần nhiều năng lực thúc đẩy mà chỉ tình thương mới cho được, nếu con muốn trong kiếp này đạt tới mục tiêu ước ao.
'Giờ đây hãy nghiền ngẫm về những gì con được cho thấy, vì sự học hỏi về đời sống ở Atlantis có thể  dạy cho người đương thời nhiều chuyện, bởi thời đại này là một phản ảnh của lúc đó; nhiều điều kiện của hai thời tương tự nhau, tuy vào khi ấy chúng kích thích những luân xa khác, và ảnh hưởng một hệ thống phát triển hoàn toàn khác với cái hiện nay. Đó là lý do tại sao nhiều người từng ở châu Atlantis đang tái sinh vào lúc này.
'Thầy muốn nói là nhiều linh hồn trở lại với số lớn hạt nguyên tử Atlantis có trong thể mới của họ; có người mang trở lại trọn vẹn những thể cũ. Công việc của họ là tinh lọc và chuyển hóa những luân xa mà trước đây bị thờ ơ, bỏ sót, bằng sự phát triển tình thương đúng cách. Chỉ sau khi công việc tinh luyện này được một phần giống dân thực hiện, chừng đó thế giới mới an toàn nhớ lại những kiến thức và quyền năng đã bị lãng quên. Bởi lẽ khi những lực cổ xưa được phục hồi, chuyện không tránh được là trong lúc làm vậy, những ai tiến hóa xa sẽ nhớ lại rất nhiều hiểu biết khi xưa, và sẽ khám phá trở lại các bí ẩn của thiên nhiên mà họ đã từng quen thuộc.
'Khi các bí ẩn đó được mang từ quá khứ ra, trước khi nhân loại nói chung đã phát triển tinh thần tới mức có thể dùng chúng một cách đúng đắn, hỏa tai và thủy tai như đã từng hủy diệt Atlantis sẽ giáng xuống lần nữa. Ngay lúc này nhiều lực dũng mãnh tràn lan trên địa cầu, gây thiên tai, xáo trộn. Lấy sự hiểu biết bí truyền mà nhìn thời đại của con, và con sẽ hiểu Thầy muốn nói gì. Ai có thể thấy sự nguy hiểm và hậu quả khủng khiếp của việc lạm dụng năng lực thiên nhiên, có bổn phận phải báo cho thế giới rõ hiểm họa, nếu một lần nữa con người lại dùng lực sáng tạo của Thượng Đế vào mục đích chẳng lành.

 

Xem Tiếp Vòng Tái Sinh: VTS-AI CẬP (1)