VÒNG TÁI SINH

 

 

CHƯƠNG II_AI CẬP (tt)

 

Tôi muốn nói, nhưng ngài giơ tay và nghiêng người tới trước, bắt đầu nói với vẻ nghiêm trọng làm cơn sôi nổi trong lòng tôi dần dần tàn lụi, như lửa bị nước trấn áp.
– Có hai con đường cho con người tới đích, ngài nói. Con đường chậm mà đa số đi thì an toàn và khá dễ, mất hàng trăm kiếp sống, nhưng cũng cần phải nghỉ lâu giữa hai kiếp sống, vì nó đưa tới sự tăng trưởng hết sức chậm, đó là sự thay đổi từ từ cơ cấu nguyên tử của tế bào. Họ được hưởng nhiều hạnh phúc vì nhân quả trang trải vừa phải, mà cũng gặp những đau khổ không cần thiết, vì sự vô minh kéo dài nên lỗi lầm và đau khổ là điều không tránh được.
'Nhưng con đường thứ hai, chuyện luôn luôn phải chọn một cách cẩn trọng, sáng suốt, cố ý mà chọn, thì lại khác hẳn. Trên con đường dốc đứng này con người thúc đẩy sự tiến hóa bình thường, hắn không được dừng bước xả hơi, nợ cũ đòi hắn ở mọi ngã rẽ, những kiếp sống chồng chất kinh nghiệm đắng cay với mục đích giúp hắn thuộc mau hơn. Lại nữa, kiếp này sang kiếp khác hắn tự kêu gọi đến với mình bất cứ năng lực nào hắn đã tạo ra bằng huyền thuật trong quá khứ, vì hắn bắt buộc phải tranh đấu mãi với chúng tới khi toàn thắng. Người đó ý thức về cái tôi rõ hơn kẻ khác, nhậy cảm với điều tốt lẫn điều xấu. Cũng như một khi đặt chân trên đường này, sự trợt té nếu có sẽ cho hậu quả kinh khủng.
– Con sẽ theo đường ấy, tôi nói ngạo nghễ, con không để những năng lực ấy chặn đường kiếp này rồi kiếp khác, con sẽ trị chúng vì ý con đã nhất quyết tiêu diệt chúng.
Ngài nhìn tôi nửa thương hại, nửa thú vị, nhưng tôi hứng chí bởi tư tưởng về những vinh quang và chiến thắng mà tôi sắp đạt và uy quyền từ đó mà ra, bị kích thích bởi sự nguy hiểm và phiêu lưu, thành ra tôi không để ý.
– Chúng ta bắt đầu hôm nay đi, tôi thêm vào, con cần phải làm gì ?
– Điều cốt yếu số một là con phải nhìn tận mặt kẻ thù, vì không ai xáp trận với điều không biết.
Tôi cười gằn.
– Cho con thấy chúng, con không sợ.
– Này con, ngài nói, đừng quên rằng đây là những kẻ thù nội tại - chúng là con, con đã nhập một với chúng. Con không có ý niệm gì về quyền uy ghê gớm của những lực mà lòng kiêu hãnh và ích kỷ tạo nên, nhất là khi dùng tà đạo, phần năng lực sơ khai của vũ trụ đã bị cố tình trưng dụng để tăng cường hai tính này. Nếu ta chỉ nó vào lúc con chưa chuẩn bị như hiện nay, con sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc.
– Vậy làm sao ..., không biết tính sao, tôi trả lời.
– Nếu con bằng lòng theo đuổi vài phép thanh lọc và sửa mình, khoảng chín tháng, thì sau đó làm việc trên được. Nhưng ta báo trước là những tập luyện này tự chúng cũng trần ai khó nhọc mà ít người vô kỷ luật, sống không nền tảng như con, có hy vọng hoàn thành.
– Còn nếu con từ chối ?
– Con sẽ phải trở về cuộc đời ngay lập tức. Con đã được trang bị bằng sự hiểu biết thu thập ở đây, và sẽ dựa vào đó mà hành xử trong suốt quãng đời còn lại của mình.
–  Nhưng hoàn toàn mù mờ về bản chất của những lực đã tấn công mình cùng phép trị chúng ? Tôi lắc đầu. Không, không, con đã đi xa quá, con đã biết nhiều quá, con phải biết hết, và chiến thắng.
– Có thể con không thắng, ta không hứa con sẽ thành công mà chỉ hứa sự hiểu biết nhiều hơn về kẻ thù, và may ra được chuẩn bị kỹ càng để nghênh địch.
Tôi nhún vai.
– Nếu cuối cùng ai cũng phải chết thì để con trực diện kẻ thù, tôi cười, nhưng con sẽ không chết đâu.
– Tùy ý con, ngài nói có chút nghiêm trọng, nhưng còn một điều con chưa nghĩ tới. Ta nói công việc mất chín tháng, trong lúc đó con không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng con có nhiều bổn phận phải làm ngoài đó. Con là Pharaoh, còn ngôi vua, còn Ai Cập.
– Ồ, Ai Cập mà làm gì, tôi gạt nó qua bên, con cần gì Ai Cập ? Nó chờ con về cũng xong. Nói cho ngay, làm vua có lợi gì cho con ? Con đã chán ngán nó từ lâu. Thực thế, nó còn sinh ra nỗi vui thú nào ngoài sự hả hê thắng trận ?
Ngài thở dài. Lúc đó tôi tự hỏi vì sao.
– Vậy cũng được, nếu con muốn thế, nhưng thuộc hạ có thể phản bội con, Ai Cập bị xâu xé, dân chúng lầm than, hàng vạn người chết.
– Để họ chết còn hơn con chết, tôi nói cứng. Không phải linh hồn con quan trọng hơn Ai Cập sao ? Nếu con mạnh trở lại, lấy lại năng lực như xưa chẳng mấy chốc con có thể vãn hồi trật tự, mang đất nước thoát cảnh hỗn loạn mà sự vắng mặt của con đã gây ra. Con đã soạn kế hoạch trước khi tới đây, và chỉ có trời cứu bọn thuộc hạ nếu con biết chúng không tuân lời. Con chỉ sợ sự yếu đuối của mình, mà không sợ sức mạnh của kẻ địch.
– Con có tự do ý chí. Ngài nói lửng lơ. Thế thì ngày mai việc luyện tập bắt đầu.
Trong chín tháng tôi ở Thạch Động, dành thì giờ học hỏi đạo lý trong hầm sâu dưới đất. Vị Chân Sư đã nói thật khi báo trước chuyện luyện tập. Tôi, kẻ chưa bao giờ biết kỷ luật hay sự tự chế, lắm lần muốn bỏ cuộc đầu hàng, nhưng lòng kiêu hãnh ngoan cố khiến tôi giữ lời. Chẳng bao lâu tôi khám phá rằng mỗi khi chùn bước hay do dự, sự ngập ngừng của tôi được tăng cường bằng sự đánh phá của kẻ thù, tìm cách làm tôi rủn chí.
Rất thường khi chúng chiếm cơ thể tôi, để sự điên cuồng nổi dậy, nhưng trong cơn điên loạn thường làm con người mất thần trí không biết gì - mà nhiều người bị vậy - tôi lại là kẻ quan sát có đầy tri thức, rủn người kinh khủng, bởi không lần nào tôi mất hết ý chí như xưa mà luôn luôn còn một phần tỉnh táo quan sát, vật lộn để rồi tuyệt vọng khôn cùng.
Tới cuối, Đấng đã dạy tôi những điều này, Vị mà lúc đó tôi nẩy tình cảm gần giống như tình thương, đầy lòng thán phục sự minh triết, kiên nhẫn và quyền uy của ngài, gọi tôi trở vào Động Kim Quang, nơi có quả cầu pha lê.
– Giai đoạn dự bị đã xong, ngài nói, con đã làm hết sức mình trong thời gian gần đây. Con phải trở về thế giới, nhưng trước khi làm vậy, nếu muốn con có thể nhìn kẻ thù đang trói buộc con, nhìn tận mặt. Tuy vậy, ta bảo trước lần nữa, con có thể không chịu nổi sự diện kiến này.
– Bắt buộc con phải trở về ư ? Tôi hỏi chậm rãi.
Ngài cúi đầu.
– Trừ phi con biết sự thực về chính mình, con không có cơ hội đạt tới đích ư ?
– Không, cuối cùng ai cũng phải diện kiến phần Tổng Quả đang chặn bước tiến của mình. Vào thời đại này, con người chưa sẵn sàng để thấy cái ngã thực, phần quá khứ của họ, chỉ hàng ngàn năm về sau điều đó mới làm được. Từ đây tới đó họ tranh đấu với tính ác trong người một cách mù quáng, không ít thì nhiều đi theo con đường chậm. Con vẫn có thể đi theo con đường đó nếu con muốn, con chưa chọn đường kia. Nhưng nếu con muốn được huấn luyện tiếp, Thầy bảo con như Thầy đã nói khi xưa, là công việ đòi hỏi cố gắng phi thường và con phải trả giá đắt mới làm được. Một số nhỏ người đang làm việc ấy, nhưng con cần suy nghĩ chín chắn trước khi thách đố Luật.
– Con phải biết sự thực, tôi đáp.
Gương mặt ngài chợt dịu dàng lạ lùng.
– Tốt lắm, con. Ý con sẽ được. Giờ về phòng nghỉ ngơi trước khi vào trận.
Tôi không biết mình ngủ bao lâu, nhưng choàng dậy như có ai ném phịch xuống giường. Người lạnh như băng, và tôi hoảng vía thấy mình không nhấc được tay chân, nhắm mắt cũng không được, cứ trừng trừng nhìn vào khoảng đen kỳ lạ trước mặt, nó sáng đục như thể là tấm gương lớn. Tôi vùng vẫy để thoát khỏi sự mê hoặc đang bấu chặt hơn, và bất lực nằm trơ đó, tôi bị tràn ngập một nỗi kinh hoảng không kiểm soát nổi; vì sâu thẳm trong hầm đen tôi bỗng cảm thấy một Bóng đang chậm chạp thành hình. Nó mọc vượt qua đầu tôi, rồi lớn đụng trần phòng.
Mới đầu nó chỉ là một bóng mờ có mầu đỏ đục nhưng dần dần, khởi sự nhấp nháy ở bìa như lân tinh, và tôi thấy lờ mờ nó giống như mặt người. Cùng lúc đó tôi chợt ngửi mùi thối khủng khiếp gần nghẹt thở, lan cùng với bóng ma, ứa từ Bóng như mủ chẩy. Cái hình tiến lại gần và thình lình tôi nhận ra gương mặt đang nhìn xuống với mắt trơ trơ là chính gương mặt tôi. Mặt tôi, nhưng không phải tôi vì nó xấu xa ác độc quá làm tôi muốn ói mửa ngất đi; từ mặt, mũi và miệng tuôn chất nhớp nhúa kinh tởm không tưởng tượng nổi. Tôi thấy nó không có tay, chỉ là một khối đen thẳm trôi tới lui trong không gian vô đáy. Hơn nữa, hình như nó câm, điếc, mù. Nhưng từ từ tôi ý thức là nó chỉ được linh hoạt từ một tâm ở dưới chót hết thẩy, tâm này quay tròn, bầy nhầy hình lõm, mạnh tới nỗi điều khiển trọn sự di động của toàn khối. Mỗi phút cái Bóng lại thành trong hơn và bây giờ tôi thấy là từ mỗi hạt li ti của nó, nẩy sinh những dải chứa chất giống như máu, ngoe nguẩy từ Bóng gắn nó với - tôi.
Tôi không thể trốn tránh sự thật. Hơi thở tôi đi vào từ cái tâm sống đục ngầu ấy, mùi hôi thối bao trùm tôi là chất làm nó và tôi hiện tồn, tiếng đều đều làm tôi bể đầu từ lúc choàng tỉnh là âm của nó, và cũng là của tôi. Nó là tôi, là tất cả con người tôi. Mà đâu phải chỉ có thế, vì khi nằm đó tê liệt, tôi ý thức là gian phòng đầy những bóng nhỏ, nếu gọi đó là bóng, vì nhiều cái không có hình dạng, chỉ là đốm máu có một tâm ở giữa chậm chạp đập, hay là vật bò lổn nhổn khai nồng mùi sình thối, là những dòng ngoằn ngoèo mầu xám với mắt dữ dằn, là quái vật đỏ như máu hình người; một con cua lớn, nhạt mầu vươn càng chộp lấy tôi, và tôi run sợ biết không sai chạy là vào một kiếp nào đó, tôi phải hấp thu nó vào người. Còn những hình thức khác ghê gớm cùng tột vì chúng là hình ở cõi tình cảm, của đàn ông, đàn bà, thú vật mà do huyền thuật tôi đã sát hại, rồi cầm tù những thể thanh của họ. Chúng la khóc đòi lại thân xác mà tôi đã cướp đi để tiếp tục sống và kinh nghiệm. Y như cái Bóng, chúng cũng cột chặt vào tôi; cuối cùng tôi chợt hiểu ngài có ý gì khi bảo tôi dừng lại trước khi dấn mình trên đường Trở Về. Vì các vật này chặn đường tôi, đứng ngáng nơi bước đầu tiên. Tôi biết mình phải nhìn nhận sự hiện hữu của chúng, ưng thuận và sẵn sàng trả những món nợ của cái Tổng Quả này trước khi hy vọng tiến xa.
Và khi tư tưởng ấy sinh trong óc, cái Bóng bắt đầu nhúc nhích rồi như một đám mây chậm chạp nặng nề, nó rơi từ từ xuống tôi.
Nỗi kinh hoàng khiếp đảm chiếm lấy người tôi. Đó không phải là sự hoảng kinh khi xáp chiến, nhưng là lòng sợ hãi cuồn cuộn, bóp nghẹt không nói được. Tôi hét nhưng tiếng hét không thoát khỏi cổ. Tôi vùng vẫy nhưng luống công. Nó tới gần hơn, ở trên tôi rồi hạ xuống từ từ và tôi thấy một hơi ấm ghê khiếp lẻn vào đôi chân lạnh băng. Gương mặt nhìn vào mắt tôi, con mắt thất thần hóa to hơn, gần hơn, tiếng đều đều hóa điếc tai, mùi hôi làm tôi sặc sụa, tôi biết sắp xẩy ra việc gì nhưng bất lực không ngăn được. Cái Bóng trở về nơi Nó phát xuất - Nó trở lại tôi. 
Chắc tôi ngất, khi hồi tỉnh chân tay không còn bị lạnh cóng nữa, tôi đã hồi sinh, nhưng nhờ Cái Gì ? Tôi nằm yên, kiệt lực. Nhưng nỗi khiếp sợ điên cuồng trong đầu giục tôi chạy trốn. Mà làm sao chạy trốn khỏi điều là chính tôi ? Dù có bay tới tận góc biển chân trời, tới ngôi sao xa nhất, Nó cũng vẫn ở cạnh tôi. Chỉ có Vô thức, Hư vô, Tiêu tán mới trốn được; chìm vào màn đêm, không còn biết gì và không còn ai biết mình ...
Cố gắng hết sức, tôi ngồi dậy trên giường và quay sang chiếc ghế để quần áo. Tôi nắm lấy con dao. Quên hết ký ức, đó là hy vọng mù quáng của tôi, vì nhớ lại, dù chỉ trong một giây những điều đã biết, sẽ làm tôi hóa cuồng.
Khi tôi đâm dao tới cổ, một bàn tay đặt lên tay tôi, và tôi thấy vị Chân Sư đứng bên cạnh. Không còn chút kiêu hãnh, tôi sụp xuống chân bấu chặt áo ngài, khẩn cầu vật vã.
– Để con chết, tôi lắp bắp, cho con sự hư vô ! Con chịu không nổi.
– Con đã muốn biết, muốn thấy. Ngài nhắc tôi.
– Con là tên khùng, mù quáng cao ngạo; để con thoát, để con chết. Con không có khí giới nào để sử dụng trong trận chiến này. Con, con ... Nếu con là Cái Đó thì tốt hơn hết để cho nó bị hủy diệt. Để con đi, để con bị nó nghiền nát.
Ngài chạm vào đầu gục của tôi với những ngón tay thương xót.
– Con đã chóng quên con còn là một điều khác ư, sự chói rạng mà con đã kinh nghiệm khi chúng ta mới gặp nhau ?
Tôi lắc đầu.
– Con không thể là cả hai được; ánh sáng đó chiếu không phải tự tim con, mà từ tim Ngài.
– Không, con là cả hai; ánh sáng ấy là câu trả lời từ linh hồn con cho linh hồn ta, vì mọi linh hồn đều chia sẻ cùng một Tình Thương. Điều con thấy và cảm tối nay là ảo ảnh, nhưng chúng lại rất thật ở những cảnh giới thấp, và bao lâu chúng chưa bị diệt trừ, không có cách nào thoát khỏi chúng. Chết không giúp con, vì chết chỉ là cánh cửa dẫn vào một khía cạnh khác rộng lớn hơn của sự sống, ở đó nhiều điều bị che khuất lúc con sống sẽ lộ dạng. Nếu con tự hủy mình, trong một thời gian dài những ai chăm sóc cho người mới qua đời không thể giúp gì được cho con, và con trong lúc vẫn giữ đủ tri thức sẽ rơi vào cảnh giới của những hình hài gớm ghiếc xấu xa.
– Vậy làm gì, tôi gào lên. Con sẵn sàng chống cự, nhưng làm sao làm được, vì chúng là con ? Chúng gắn với con mật thiết hơn cả điều mà ngài gọi là linh hồn con, Điều mà con không thấy, không biết và cảm xúc được, và vô dụng với con. Nói với người trong hầm đá sắp chết khát rằng bên ngoài vách đá dầy là suối ngon ngọt, tha hồ cho anh uống, thì có ích gì ?
Tôi đứng dựa vào tường, hết hơi vì cảm xúc.
– Con bị trói chặt, bất lực ! Nếu con phải vật lộn với chính con, nếu phải chịu đau khổ vì những lỗi lầm đã tạo trong vô số kiếp, làm vậy có lợi gì cho con ? Tôi đấm ngực. Làm vậy có ích gì ? Thiên đàng cực lạc ự ? Sau ngàn năm thống khổ đớn đau ? Chắc cũng bỏ công, cảm giác mà ngài dùng huyền thuật trên người con thật tuyệt vời - tuy nhiên nó cũng phải như giấc mơ -, nhưng đó chỉ nằm trong trí não, điều con muốn là vật sờ mó được ...
Tôi đăm dăm nhìn ngài mệt mỏi. Tôi bị mắc bẫy, kẹt bẫy. Thôi không nghĩ được gì khác. Bao nhiêu kiếp tranh đấu, hàng ngàn năm đầy thống khổ, và không có cách nào để chấm dứt. Ít nhất cũng còn một đường: tranh đấu thêm và đau khổ thêm ... Nghĩ như vậy cũng đủ làm người ta điên ! Có tiếng nào đó bảo:
– 'Đừng vật lộn nữa, hãy thách đố Luật, tìm kiếm sự tịch diệt hư vô, ta đã đi quá xa rồi, an lạc thế mấy cũng không bỏ công'.
'Hư vô' ... chữ ấy lần nữa gợi nên bao nỗi sợ hãi trong lòng tôi. Tôi nhớ lại tất cả những gì học trong mấy tháng qua, và tại sao tôi đến nơi này. Không, không có đường thoát. Tôi cười lớn, đưa bàn tay run rẩy vò trán.
– Vậy mà con tưởng ngài sẽ cho con sự hiểu biết, đặt vào tay con chìa khóa của quyền uy, hạnh phúc ...
– Ta đã cho con sự hiểu biết, ngài nói. Ta đã chỉ đường dẫn tới chỗ cất dấu chìa khóa của Uy Quyền.
– Ngài đã hủy diệt con. Tôi trả lời.
Trong một lúc chỉ có sự yên lặng, và cùng với sự yên lặng ký ức về châu Atlantis trở về với tôi. Tôi đã nói cùng những lời đó trước mặt các tu sĩ xét xử tôi. Phải, quả đúng vậy, bánh xe quay đúng một vòng. Có phải con người luôn luôn bị mang trở về cùng một điểm, cùng một vấn đề, cho tới khi họ nỗ lực hóa giải nó ? Cheor đã nghe theo lời khuyên tinh quái của ma lực, hắn đã thách đố Luật ...
Tôi quay khỏi tường và ơ thờ nhặt con dao, xoay xoay nó trong lòng bàn tay. Không lối thoát. Tôi ngẩng lên.
– Sao, con phải làm gì ? Tôi hỏi. Ngài đặt tay lên cánh tay tôi.
– Này con, ngài nói, con không ý thức rằng chuyện cũ phải luôn luôn bị tiêu diệt, nhường chỗ cho chuyện mới ?
Tôi cười gượng và lắc đầu.
– Con không than phiền. Ngài đã giữ đúng lời hứa. Con chỉ rơi vào chính bẫy của mình. Nhưng con hỏi, bây giờ phải làm gì ?
– Con trở về ngôi vua.
Tôi nhún vai mệt mỏi.
– Nó làm lợi gì cho con, khi con thất bại trong cuộc tìm kiếm ? Chết ở đó cũng y như chết ở đây.
Vẫn giữ chặt tay trên cánh tay tôi, ngài kéo tôi ra cửa.
– Đi với ta, ngài nói, còn nhiều điều con phải thấy trước khi rời nơi đây.
Chúng tôi lại đứng trước quả cầu. Tôi nhìn nó thấp thỏm, chưa biết còn mối kinh hoàng mới mẻ nào sắp hiện để làm tôi đứng tim. 
Ngài quay sang tôi nói nghiêm trang.
– Ta thấy con vẫn chưa hiểu hết là tới đây để học. Này Pharaoh, khi con nhận ngôi vua Ai Câp, con đã thề giữ gìn và bảo vệ mảnh đất thiêng liêng của thần thánh. Hãy nhìn đi ! rồi ngài vung tay về phía quả cầu.
Tôi nhìn theo, và lạ chưa, mặt quả cầu nổi sóng. Mới đầu tôi chỉ thấy những đám bụi dầy, những sông máu, rồi từ từ nổi ra khỏi sự hỗn loạn, tôi thấy bộ binh xông tới chỉ để ngã gục dưới làn mưa tên. Tôi thấy đền đài hùng vĩ chìm trong khói lửa. Những gương mặt rối loạn chìm vào nhau, những người tôi biết: lính của tôi nhuộm máu, tuyệt vọng, tướng của tôi tháo chạy với bọn mọi rợ thốc đuổi sau lưng. Tôi thấy Ai Cập bị tàn phá và trọn công khó của tôi đi đời. Rồi hình ảnh hóa rõ hơn, chính xác hơn. Tôi thấy Re-shep-sut và biết rằng lời thề nàng đã hứa không có hiệu lực gì. Nàng nghe lời phù thủy trong đền Set, càng ngày càng chịu ảnh hưởng của chúng, không còn tuân lời Besiurt, bác bỏ lệnh của hắn, cười chê ý kiến hắn. Tôi thấy nàng dan díu với những tên nô lệ đê tiện nhất, bôi nhọ ngôi Pharaoh do nếp sống trụy lạc và sa đọa mà nàng không che dấu. Tôi thấy dân chúng muốn nổi loạn, kêu cầu với tu sĩ đền Ra, và Re-shep-sut ngầm thương thảo với kẻ thù độc địa nhất của tôi. Rồi tôi thấy làm thế nào Besiurt đứng trên bậc thềm của đền thờ nguyền rủa nàng, tôi thấy nàng tháo chạy, một tên tội đồ bị ruồng bỏ, chửi mắng; trong một tích tắc tôi thấy gương mặt tuyệt vọng của nàng chìm lần xuống làn nước sâu.
Tôi lùi bước giận điên lên, bị lôi kéo về những thực tại của đời sống mà gần như tôi đã quên.
– Chúng phản bội con, tôi thét, bọn mọi rợ đã vượt biên thùy !
– Không có ai là kẻ phản nghịch trừ con, giọng nói từ tốn của ngài vọng lại. Con có quyền gì đặt trách nhiệm của con lên những đôi vai quá yếu không gánh nổi chúng ? Một tay con đã gieo mầm cho thảm họa này. Con đã có hai chọn lựa - ta không ép con phải chọn điều nào, nhưng ta nhắc rằng trong nỗi kiêu hãnh mù quáng, con đã nói: 'Không phải linh hồn con quan trọng hơn Ai Cập hay sao ?'.
Giờ ngài đứng trước tôi, cao lớn nghiêm khắc, lúc đó coi ngài tựa thần Thoth, thần công lý ghê gớm.
– Sự an nguy của linh hồn một ai thì có nghĩa gì so với sự an nguy của hàng vạn dân chúng tin tưởng vào người ấy ? Lỗi lầm của con là bổn phận không làm tròn. Con muốn có uy lực, con thấy nó vuột khỏi tay nên đến đây, hy vọng học được cách tiếp tục thống trị; giờ đã thấy Ai Cập, con đã thấy bản tính thật của mình. Con còn dám nói rằng mình xứng đáng làm vua chăng ? Con nghĩ số phận bao người có nên giao phó cho kẻ như con không, kẻ bỏ rơi nước nhà chỉ để cứu hắn khỏi bệnh tật mà hắn không thể chế ngự nổi ?
– Vậy phải làm gì ? tôi quay lại, giận dữ và hoang mang, thế con không có quyền tìm cách chữa bệnh và học cách kiểm soát chúng hay sao ?
– Làm trọn nhiệm vụ của mình thường là con đường duy nhất để có được uy quyền và sự thống trị, ngài nói một cách khô khan. Nếu con sẵn lòng hy sinh sự an vui của mình cho đất nước, con đã tiến một bước xa trên đường tiến hóa và xứng đáng được giúp nhiều lần hơn điều ta được phép giúp con ở đây. Chuyện bây giờ là con đã khởi xướng một loạt nguyên nhân mà về sau lúc này hay lúc khác, con sẽ phải trả.
Tôi phác một cử chỉ tuyệt vọng.
– Xem ra con chọn gì cũng sai.
– Vì óc con vẫn còn bị chế ngự bởi năng lực của phàm ngã, con à, và con không hiểu được minh triết khi nghe tiếng nó.  
Và đột nhiên trọn ý ngài lướt qua óc tôi. Trí não khi xưa hỗn độn nhưng như một tia chớp, tôi thấy mọi việc rõ ràng. Có lẽ vì những hàng rào tôi dựng nên chống lại mối sợ hãi bí ẩn đã bị sụp đổ tối hôm trước, và bằng chứng mới mẻ về sự ngu dốt, thiếu kém của tôi đã hoàn tất chuyện mà việc luyện tập trong chín tháng chỉ mới bắt đầu. Nhưng trong phút ấy, sau cùng tôi nhận thức được mình ra sao, không còn mạnh mẽ, oai nghi lẫm liệt, tự mãn, mà yếu đuối, bất lực và cô đơn. Những lượn sóng kinh hoàng trào đến phủ ngập hồn. Sợ quá khứ, sợ tương lai, và nhất là sợ cái tương lai mù mịt. Quay cuồng vì kinh hoàng, mắc bẫy vô minh làm tôi không thấy minh triết, không lối thoát. Trở về chiến đấu mà bị dằn vặt với sự hiểu biết này, tôi không làm được.
– Con không thể trở về, tôi la lớn, chuyện đó đúng, con không đủ tư cách lãnh đạo, trị vì hay chế ngự ! Để kẻ khác thay con, bằng không con sẽ hóa điên và mọi việc hư tất.
– Con phải trở về, không ai ngoại trừ con có thể sửa lại chuyện sai mà con đã gây ra.
Tôi nhìn vào mắt Chân sư và đột nhiên thấy mình quỳ dưới chân ngài.
– Xin hướng dẫn con, giúp con, chỉ con đường phải đi ! Một mình, con không làm được gì; nếu không có ngài, Thầy của con, con chết mất !
Ngài đặt tay lên vai tôi.
– Con, ngài nói bằng một giọng thật nhân từ, đừng sợ gì, con không bao giờ cô độc. Vì lần đầu tiên trong bao kiếp sống con đã tỏ rằng lòng khiêm tốn là tánh phải có trước tiên khi thực sự tiến bước, và bởi sự thay lòng đổi dạ này, con đã cho phép chúng ta làm người hướng dẫn dìu dắt con, vì chúng ta không giúp một ai bao lâu họ không tự nguyện nhìn nhận mình cần điều ấy. Từ nay trở đi chúng ta sẽ luôn luôn ở cạnh con. Dù vẫn còn bị giới hạn của mình làm mù mắt, dù trong bao kiếp sống tới con không hay biết gì về sự bảo vệ của chúng ta, nó vẫn không bao giờ rời xa con. Con đã mở tâm hồn đến với chúng ta, vậy tiếng nói của chúng ta trong suốt những cơn khủng hoảng trên đường tiến hóa, sẽ vang vọng trong lòng con. Không ai kêu cầu chúng ta với lòng khiêm tốn tột cùng mà bị từ chối hay bỏ rơi. Con sẽ thắng.
Ngài đi ra ngồi trên băng, và tôi vẫn còn choáng váng, run rẩy, loạng choạng đứng dậy, ngồi phịch xuống cạnh ngài. Lạ thay, dù trải qua bao cảm xúc rung chuyển tâm hồn, tôi lại thấy bình tĩnh kỳ lạ; tôi đã giao phó mình trong tay ngài, từ giờ trở đi để ngài hướng dẫn tôi.
– Chiến thắng ? tôi nhắc lại. Ngài muốn nói là con hết bị ma quỷ khuấy phá ư ?
– Ta biết điều ấy, ngài đáp, y như ta biết rằng con sẽ đạt tới đích.
Tôi có tưởng tượng chăng, hay thực sự có một làn sáng chói từ ngài lan ra ? Tôi thở dài, buông thả để mình trôi trong ảnh hưởng đó. Ngài biết chắc, vậy tôi có thể tin được.
– Ta biết điều ấy, ngài nhắc lại, vì vận mạng của mỗi người là vận mạng của chính Sự Sống; con không thể trốn khỏi tình yêu cũng như không thể trốn khỏi kết quả của sự thù hằn. Mà tình thương mạnh hơn lòng thù hận. Ngay cả cái hư vô tịch diệt mà con sợ hãi cũng chỉ là sự che khuất tạm thời của ánh linh quang có trong mọi hình hài sắc tướng; theo đường này rồi đường khác, mọi điểm linh quang sẽ tới vận mạng của mình, miễn đừng trễ nãi quá, vì không có vật chi tự nó có một mình, bởi tất cả là thành phần của Đấng Cao Cả, Đấng vượt ngoài sự tri thức của loài người. Nhưng trễ nãi đồng nghĩa với thống khổ, vì nó cưỡng lại dòng Sống, điều mang mọi sinh vật - không gì cưỡng được - tiến lên trở về theo Thiên Ý.
Ngài ngưng lại và đáp ngay tư tưởng không lời của tôi.
– Con đừng tưởng tượng rằng sự tranh đấu hay cuộc tìm kiếm của con là độc nhất. Nó là cuộc tranh đấu của tất cả mọi người, cũng như ai ai cũng tìm kiếm, và đích của họ cũng là của con. Lấy thí dụ khi con đến đây ta cho con biết qua khoảnh khắc - chỉ dư âm thôi - cái gia tài của tất cả mọi người, trạng thái yêu thương trường cửu mà ngày kia con sẽ đạt. Ta cho con nếm, mà giờ nó đã phai nhạt rồi; ta giảng cho con, nhưng biết nó không có nghĩa gì với con. Con chưa thể hiểu được.
'Dầu vậy cho bất cứ ai, ở mọi chặng đường tiến hóa họ được cho thấy viễn ảnh, được chỉ mục tiêu để cho ấn tượng không thể nào xóa bỏ. Khi ấy họ tự lực làm việc để tiến đến mục tiêu, cho tới khi đủ sức thấy viễn ảnh rộng lớn và xa hơn nữa. Như thế, đi từ nấc này sang nấc kia, họ càng tiến thì viễn ảnh càng sống động và càng thật hơn khi thấm nhuần minh triết, giúp họ hiểu rõ hơn cái mục đích sâu kín của linh hồn.
– Đúng vậy, tôi nói, con không hiểu tại sao con người có thể bằng lòng sống mãi mãi với tình trạng như thế, hay với mục tiêu xa vời không rõ ràng. Còn với lời hứa của Thầy, con người quên đi; cái chết làm mất ký ức và khi con trở lại cuộc đời mới, con sẽ bị những kẻ thù cũ tấn công trở lại, vì bây giờ con biết phải mất nhiều kiếp mới thắng. Nhưng mỗi kiếp như thế con lại hóa mù và lạc lõng, có thể con cũng không biết rằng đời có mục đích. Con sẽ không biết có Thầy đứng cạnh chỉ bảo con. Trong kiếp này, phải, lời Thầy cho con an tâm, có can đảm dấn bước đánh trận, nhưng về sau ? Chuyện gì sẽ xẩy ra ?
Ngài lắc đầu.
– Con sẽ không quên. Hoàn cảnh mang đến chuyện giác ngộ thì chắc chắn mờ dần và bị che khuất do sự đảo điên của thế giới hư ảo con phải sống; nhưng giấc mơ, viễn ảnh dù không hoàn toàn, sẽ còn lại. Hỡi con, ai cũng nhớ lại gia tài mình đã mất, nỗi hoan lạc và sự toàn mỹ vốn là bản chất của linh hồn mình. Còn với ai vào một lúc này hay lúc kia đối diện với bản tính thấp của mình, ý thức ấy càng sống động hơn nữa, cũng như sự tranh chấp giữa điều thấp và điều cao càng mãnh liệt, và khát vọng được tự do càng lớn hơn. Bằng cách đó, ý thức điều mình thiếu làm họ đi tìm lý tưởng từ đời này sang đời khác.
'Họ gọi nó bằng nhiều tên theo trình độ giác ngộ, bản chất và khả năng của mỗi người. Có kẻ gọi đó là hạnh phúc, người khác là sự an toàn, là kết hợp với người mình yêu, là sự hiểu biết hay thành công. Những tên ấy không quan trọng chút nào, chỉ kinh nghiệm mới dạy họ đãi vàng trong cát, phân biệt giữa điều trường cửu và điều vô thường; chuyện quan hệ là bằng cách  nào đó, con người sẽ được thúc giục tiến tới đích cùng. Con sẽ được thúc giục như vậy, vì con đòi có Chân Lý, con đã thách thức định mệnh, nó đang chờ con trong thế giới bên ngoài động đá này, nơi con sẽ phải trở về. Hành động sáng suốt cho quả, như hành động ngu dốt cũng kết hạt, và ký ức về những gì con đã chứng kiến ở đây sẽ theo con, nhắc nhở, gợi hứng, như ảo ảnh lôi cuốn cho tới ngày khi chọc thủng dù một đường rất nhỏ tấm màn ngăn chận con với Chân Lý - điều vốn là con -, con sẽ trực nhận cái Chân Lý làm cho con được tự do.
'Từ hôm nay con phải đi trên đường đời dẫn tới cái đích xa xôi ấy; nhưng chớ quên rằng con tạo con đường cho mình. Con con đường. Mọi lực, xấu cũng như tốt, chực hờ để con dùng nếu con triệu nó đúng cách, nhưng con phải học thuật kêu gọi. Con không bị từ chối điều gì, ngoại trừ những điều chính con từ chối con. Nếu muốn có bạn và người yêu, hãy cho ra tình bạn và tình yêu, và rồi họ sẽ tụ đông đầy quanh con. Hãy phụng sự rồi con sẽ được phục vụ, chữa lành người khác và bệnh con sẽ được chữa lành. Nếu có điều gì con cho là mình không có, hãy cho điều ấy tự nhiên và bằng cách cho ra, con sẽ nhận được vào. Nếu cuộc đời như xử tệ với con, hãy nhìn kỹ vào tim vì con ạ, chắc chắn con sẽ tìm thấy trong tim một điều nào đó bất hòa với thế giới.
'Đừng than vãn nếu kinh nghiệm quá đắng cay, tốt hơn nên dùng nó, biến nó thành điều lợi vì không ai nhận được điều gì mà không thể biến nó thành chuyện hay cho mình. Hãy xem con may mắn biết chừng nào khi mắc phải bệnh này ! Giả thử con mạnh khỏe, khang kiện, tự mãn, không sợ hãi, hẳn con sẽ không bao giờ tìm ta, không bao giờ học điều mà từ nay con đã biết tận cõi lòng. Thường khi người hạnh phúc, thỏa mãn là người học được ít nhất trong đời, vì họ có khuynh hướng dậm chân tại chỗ; thế nên ráng vun trồng mối bất mãn thiêng liêng, luôn luôn muốn vượt lên nữa, để tới những thành quả mới mẻ hơn.
'Do vậy, hãy ráng sức tới một lý tưởng, cái lý tưởng đẹp đẽ nhất con có thể mường tượng ra. Một ngày kia mắt con sẽ mở, một ngày kia qua vô số kinh nghiệm con sẽ hiểu. Khi tới được nấc thang ấy, khi con thấy chân lý, sự bình an, hứng khởi, an lạc trong lòng, khi ấy con đã phá vỡ bức tường cuối cùng và đã hòa hợp mình với Điều chính là con, cái Tinh thần Yêu thương mà có người gọi là Thượng Đế, kẻ khác lại có tên khác để gọi; khi đó con nhận biết rằng không một cố gắng nào là phí công, lỗi lầm nào đáng chê bai, kinh nghiệm nào vô ích, thống khổ nào phí phạm thì giờ.
'Vì ai đã cởi bỏ hết xích xiềng và đã nếm sự hòa hợp đầy an lạc với mọi vật, không còn bị giới hạn như người kém tiến hóa. Người ấy không còn sợ hãi điều gì, vì sợ hãi ám chỉ đe dọa, mà còn gì đe dọa họ khi họ là một với Sự Sống ? Đau đớn và thảm họa không chạm đến người, bởi nỗi hoan lạc của Tình Thương mà họ đã nhập một sẽ nâng đỡ họ trong mọi cảnh huống. Giống như ai nhìn trở lại những kỷ luật phải theo của thuở ấu thơ, ngày ấy con cũng sẽ nhìn lại những kiếp sau lưng, và cuối cùng đã trưởng thành mạnh mẽ, vững tâm, con sẵn sàng làm phần việc của mình trong thế giới này hay thế giới khác, ở đâu không quan hệ vì thế giới nào hay trạng thái nào cũng là một với người đã tìm thấy chính mình.
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời mọc ngài dẫn tôi ra miệng hang hướng về sa mạc. Giờ phút chia tay, tôi ý thức trọn vẹn ngài có ý nghĩa gì với tôi. Tôi thấy như là trẻ mồ côi. Chúng tôi đứng cạnh bên nhau nhìn về phía chân trời xa tít. Ngài đưa tay.
– Xa kia là thành phố của con, Pharaoh.
Tôi sụp xuống trước Chân Sư, nâng gấu áo của ngài lên môi.
– Thầy ơi, ở đó là sự chết, ở đây là sự sống. Đừng bắt con đi một mình vào chỗ đó. Xin hứa với con là ít nhất con sẽ được gặp lại hầu chuyện với Thầy.
– Con à, ngài nói và nhạc điệu trong lời ngài cũng như nỗi hoan lạc do sự hiện diện của ngài làm tôi thấy êm đềm vô tả, nó không phải là cái chết, nó là sự sống, vì nó là Con Đường Trở Về; không ai đi một mình khi họ sống theo Chân Lý, và không có sự chia rẽ giữa ai đã do tình thương ràng buộc với nhau. Giữa linh hồn hai ta không còn sự ngăn cách. Việc con phải làm là trở nên làm một với linh hồn của con, vì bao lâu con chưa học nghe tiếng vô thinh của tâm hồn, chưa bắt được cái âm của nó dù chỉ là tiếng vang - vốn của ta và của con -, quả thật khi ấy con như bước cô độc, lưu đầy. Con sẽ không gặp Ta cho tới khi xong một chặng đường, và khi tới đó con không cần phải kêu cầu Ta - Thầy sẽ đứng sẵn nơi ấy. Nhưng trước khi con sẵn sàng tiếp nhận điều mà ta sẽ cho con lúc đó, chuyện thiết yếu là con phải phá vỡ trọn vẹn uy lực mà tinh linh ở Atlantis đang tác động lên trí não, thân thể con, quét sạch khỏi hào quang phần nào những ảnh hưởng của chúng. Hãy đi. Trọng trách của con khá lớn, Ta thấy máu lửa tràn lan Ai Cập; con sẽ phải tận dụng hết sức mình nếu muốn chiến thắng. Qua khỏi hàng chà là con sẽ gặp toán xạ thủ và chiếc kiệu. Cầm trở lại cái long ấn mà con đã bỏ, và mang lại thanh bình cho Ai Cập trước khi con qua đời.
Tôi chậm chạp đứng dậy.
– Ngày ấy xa lắm không ? tôi hỏi.
Ngài xòe tay và trong lòng bàn tay có chiếc nhẫn gắn con bọ rầy nhỏ mầu nâu.
– Ta đã truyền từ điển vào nhẫn cho con. Hãy luôn luôn đeo nó, ra lệnh chôn nó cạnh tim khi an táng. Sẽ có ngày xác ướp của con bị khai quật, vật trong mồ bị thất thoát, và nhờ sự thất thoát ấy con bọ rầy sẽ quay về với con; ngày ấy xa lắm nhưng một khi đeo nhẫn trở lại con sẽ được nối lần nữa với phút này; lúc chuyện ấy xẩy đến con sẽ gặp lại Ta.
Ngài ban phép lành cho tôi. Tôi nhìn vào mặt ngài, và giờ đây dòng suối thương yêu từ ngài chảy sang tôi, mang với nó một cảm giác lâng lâng, mạnh mẽ và quyết chí.
Đi vài bước tôi quay lại giơ tay chào, khi làm thế những tia nắng đầu của mặt trời mọc bừng lên ở bìa sa mạc, chiếu rực thân hình cao lớn của ngài, cho tới khi nó như chìm mất trong ngọn lửa vàng tươi.
Tôi ấn chiếc nhẫn trên tay. Nó cho tôi hy vọng. Tôi quay về hướng mặt trời và đi thẳng tới Con Đường Trở Về.
...
Con Đường Trở Về. ... Lâu sau khi hình ảnh quá khứ đã mờ, những câu nói và ý nghĩa của chúng còn lưu trong trí não tôi. Tôi không biết chuyện xẩy ra vào thời điểm nào của lịch sử Ai Cập, nhưng cho là vào lúc thay đổi triều đại, loạn lạc binh biến. Hẳn phải mấy ngàn năm về trước.
Từ thuở đó tôi đã làm gì khiến phải lang thang quá lâu trên Đường ấy ? Bước của tôi hẳn phải chậm ghê gớm, nhưng ít nhất tôi cũng an ủi mình với tư tưởng là một số lực Atlantis đã được chuyển hóa từ dạo đó, vài chướng ngại được phá vỡ, vì con bọ rầy giờ lại nằm trên ngón tay và một lần nữa, Chân Sư đứng cạnh.
Tuy nhiên, khi suy xét mấy ngàn năm đó, chắc chắn đầy lỗi lầm và tuột dốc trăm bận, tôi bị tràn ngập niềm hối tiếc, tiếc cho thời gian lãng phí, mà cũng tiếc cho thành quả nghèo nàn của những nỗ lực đã tuôn tràn cho tôi trong Thạch Động. Nhưng tôi cũng chan chứa lòng khiêm tốn và biết ơn, khi ý thức rằng những Vị như Thầy đã chăm sóc kẻ chưa tiến hóa như tôi hồi đó, và bây giờ.
Lòng đắng cay, tự trách của tôi được trả lời khi sau rốt, tôi lại vào được trong tâm thức ngài và cảm được nhịp rung động của những ngày đáng ghi nhớ ban đầu, cơn giận dữ chính mình cũng giảm bớt. Không sự giận dữ hay thù ghét nào có thể sống lâu trong trạng thái tuyệt đối bình an mà ngài tỏa ra.
– Đừng mất thì giờ và năng lực nuối tiếc quá khứ, ngài nói. Tốt hơn con nên tìm hiểu nó, nghiên cứu nó nếu có cơ hội, không với cảm xúc mà như một khoa học gia nghiên cứu chất liệu cần thiết cho cuộc thí nghiệm. Tức gẫm cho cùng, kinh nghiệm nói lên điều chi, nó là vật liệu linh hồn dùng để tạo cho mình một cơ thể, cho phép nó biểu lộ hoàn toàn. Khi hiểu điều ấy họ sẽ ý thức công việc của họ nằm ở điểm chuẩn bị để tự ý thức hơn trong tương lai, vượt hẳn quá khứ. Ấy là chuyện đang thực sự xẩy ra trong thế giới ngày nay. Con người bắt đầu nhận thức được ý nghĩa của vài luật căn bản trong vũ trụ, họ nhìn nhận năng lực vô biên của cái Trí, khám phá trở lại huyền thuật. Con người có khuynh hướng nhìn về huyền thuật của Atlantis, Ai Cập và cả thời trung cổ như là chuyện hoang đường, lạ lùng như là không cần nữa. Nhưng con không thể thoát khỏi một luật căn bản của sự sáng tạo, huyền thuật là dùng cái năng lực sáng tạo vĩ đại ấy, vốn tiềm ẩn trong thiên nhiên và có thể được sử dụng nếu có hiểu biết, tư tưởng và ý chí. Nhân loại quên rằng mỗi thời đại có cách biểu lộ riêng của nó. Mỗi ai suy nghĩ thâm sâu là đã sử dụng huyền thuật, hoặc tà hoặc chính tùy theo động cơ đằng sau tư tưởng.
'Trong quá khứ con người biểu lộ huyền thuật qua nghi lễ và nghi thức tôn giáo nhưng thời nay chúng ta biểu lộ nó bằng cách tổ chức và làm việc theo phương pháp khoa học. Chữ viết và hình ảnh là khí giới chính của huyền thuật lúc này. Hãy thử nghĩ một chút về năng lực khuyến dụ mà báo chí, quảng cáo, sách vở và phim ảnh đang tác động lên trí óc của khối đông ! Chúng không có vẻ ly kỳ, hào hứng như nghi lễ thời trước, nhưng vì con người liên hệ với nhau chặt chẽ hơn, huyền thuật lối mới còn mạnh hơn thuở xưa.
'Những ai dùng lối này để lường gạt, dối trá và ảnh hưởng quần chúng hầu trục lợi, làm thăng tiến hoạt động ích kỷ của mình thì cũng nguy hiểm như những tay tà đạo, sai khiến âm binh ngày trước. Vì những hoạt động như vậy tạo ra hình thể, và càng dùng nhiều năng lực để phát triển tư tưởng chừng nào, hình càng trở nên to lớn, mạnh mẽ chừng ấy. Một lần nữa, càng ngày con người càng biết cách khắc phục tinh linh để làm việc cho mình. Những ai cố tình lạm dụng sự hiểu biết ấy để sinh ra các lực hủy diệt như hơi độc, tia sáng giết người, là đã tạo nên những tinh linh ghê rợn ở cõi vô hình mà không biết. Chúng sẽ bám sát để trả thù đời này sang đời kia, y như những tinh linh đã theo đuổi con ở Atlantis. Sự tương đồng mà ta đã nói giữa thời này và Atlantis quả thật rất gần.
'Luật không hề thay đổi vào bất cứ thời nào, nhưng khi con người càng lúc càng tinh thông ở cõi trí, cõi sáng tạo, thì trách nhiệm của họ cũng trở nên nghiêm trọng, và hậu quả ghê gớm cũng tăng theo nếu họ dùng sai những quyền năng ấy. Người trung bình thời nay cũng nhờ giáo dục và sự huấn luyện mà đời sống văn minh mang lại, học cách suy nghĩ sáng suốt hơn, và do đó tạo hình tư tưởng mạnh mẽ hơn. Ấy là lý do họ phải cẩn thận, vì họ tự bao quanh mình với những sinh vật che chở đầy ánh sáng, hay những bầy quỉ dữ chuyên giết hại, sinh ra bởi tư tưởng thù hằn, ganh ghét và đắng cay; tất cả những vật này làm tăng thêm sự khó khăn của thời đại, khó khăn gây ra do có nhiều khả năng mà lại có ít trí hiểu biết đi kèm.
'Vì lý do đó, những ai thực tâm muốn nghiên cứu huyền bí học và tìm cách quảng bá môn này, môn dạy thuật điều khiển chất liệu cõi trí, được đặc biệt theo dõi và nếu có thể, được những Vị ở cõi vô hình chỉ dạy, vì bổn phận các ngài là dẫn nhân loại bước đi trên đường tiến hóa.
Tôi có thể hiểu tại sao ai cố tình hợp tác với Thiên Ý, làm việc theo Luật thay vì cãi lại nó, có thể được giúp đỡ, nhưng điều ấy không giải thích tại sao tôi được phép tiếp xúc với Chân Sư ở Ai Cập, vì hồi ấy tôi tìm ngài là chỉ để kiếm lợi cho mình, mục tiêu thật ích kỷ; cũng như tôi không thể hiểu tại sao mình được đặt vào vị trí đầy quyền uy, được cho cơ hội thành đạt những chuyện không nên làm.
– Con nhìn hạn hẹp quá, ngài trách tôi. Sự xét đoán như vậy thường thường sai vì không ai - trừ phi hắn là người tiến hóa xa, chẳng những đọc được karma của người mà cả Karma của thế giới lúc bấy giờ - có thể thấy được nguyên nhân thực của biến cố hiện thời. Còn Chúng ta nhìn sự việc rộng hơn. Chúng ta nhìn vật theo chiều hướng đúng hơn, vì Chúng ta có thể nhìn tới mà cả nhìn lui, biết Thiên Cơ quan trọng hơn cá nhân. Con cần biết rằng có Karma quốc gia, Kama giống dân, Karma địa cầu và những điều này phải được xét tới. Con thường nghĩ karma chỉ áp dụng cho đời một người; nhưng đời cá nhân nằm trong những đoạn đời lớn hơn, như tế bào trong người con thay đổi theo tình trạng sinh lý của cơ thể. Phải kể hết sự tinh tế, phức tạp của Luật có thể làm trí óc nhỏ bé của con quay mòng mòng, nhưng ít nhất nó dạy con không nên quá vội vàng xét đoán hời hợt chuyện xẩy ra, hoặc liên hệ tới đời người, hoặc tới những biến cố trọng đại.
'Con nên hiểu rằng Chúng ta dùng mọi cơ hội, mọi ai có thể dùng để thực hiện công việc của Chúng ta, dù dưới mắt thế gian người ấy không xứng đáng chút nào. Vì vậy ai được chọn không nên tự đắc, vì phương pháp Chúng ta không hề thiên vị, Chúng ta dùng hay bỏ qua một ai không vì thiên lệch cá nhân. Mục đích duy nhất của Chúng ta là nâng cao phần tinh thần, mang trật tự thay cho hỗn loạn, minh triết thế cho ngu dại, điều hòa cho bất hòa. Thành ra, tuy Chúng ta ưa thích dùng ai sẵn sàng và có thể hợp tác với Chúng ta trong việc này, từ thuở ban đầu vì thiếu vật liệu tốt Chúng ta đã bắt buộc phải dùng bất cứ vật dụng nào có thể tìm được, ngay cả khi nó không là dụng cụ hoàn toàn thích hợp, và rất có thể tạm thời làm hư chương trình của Chúng ta, do sự thiếu hiệu quả và khuyết điểm con người.
'Còn về câu hỏi con có xứng đáng chăng ở địa vị cao tột như thế trong kiếp Ai Cập, con được đặt lên ngôi vì tính chất và tài nắm lấy cơ hội hơn là vì xứng đáng. Người khác ở ngôi Pharaoh có thể làm lỡ cơ hội hay không dám hành động và sẽ bị thua. Một lúc nào đó ai cũng có cơ hội để nắm quyền uy và có vị trí cao, nhưng điều mà họ ít khi nghĩ tới là phần trách nhiệm đi kèm, và nếu thua kama sẽ như thế nào. Nếu biết, họ thường hóa do dự và không để lòng cao ngạo đẩy vào những chỗ không hợp với họ về mặt đạo đức.
'Vào lúc ấy, trong giai đoạn đặc biệt của lịch sử Ai Cập, chuyện thiết yếu là quyền hành trung ương phải được giữ với bất cứ giá nào. Vận mạng của Ai Cập là thành một trung tâm rực rỡ về văn hóa, thi ca và nghệ thuật trong mấy thế kỷ tiếp theo, mở đường cho thế giới văn minh. Thành ra cần những người có thể cai trị, mang lại hòa bình; vì tình hình không an toàn thì nghệ thuật và nền văn minh cao không hy vọng gì nẩy nở. Không ai lúc đó đủ sức bắc nhịp cầu giữa hai quân vương có sứ mạng làm việc này, ngoại trừ con, người đã biết dựa thời cơ chiếm được quyền hành. Đúng con là phù thủy tà đạo, có đầy thói hư tật xấu với người như thế, nhưng ít ra con có sức mạnh và lòng quả quyết. Đừng nghĩ rằng ai có cá tính mạnh nhờ phát triển theo tà đạo, là đã rớt trên đường tiến hóa. Sức mạnh của một lòng nhất quyết luôn luôn là chuyện hay, vì hướng nó theo một chiều tốt thay vì chiều xấu - nói khác đi lực sáng tạo thay vì hủy diệt -, là biến nó thành giá trị lớn lao cho nhân loại.
'Thế nên Chúng ta dùng con vì con cần thiết cho Chúng ta, nhưng cùng lúc, vì Chúng ta thấy rằng con đang ở một điểm sinh tử trên đường tiến hóa của riêng con, Chúng ta hy vọng có thể thúc giục sự phát triển của người mà từ trước tới nay là một hiểm họa, gánh nặng cho đồng loại. Bởi mỗi người xấu, hoặc do ảnh hưởng xấu của họ lên khung cảnh chung quanh, hoặc biến mình thành dụng cụ cho tà đạo - cho dù vô tình -, xử sự như cái thắng đối với sự tiến hóa chung. Vì lý do đó Chúng ta thường khi để ý và chịu bỏ công với ai có cá tính mạnh mà lầm đường, hơn người có thiện ý mà yếu đuối, đa số nhân loại tiếc thay gồm những kẻ sau này. Đức Chúa (đức Di Lặc) nói lên điều ấy rất rõ khi ngài ra thí dụ về chín mươi chín con trừu, nhưng cũng như mọi chuyện khác, ít người chịu khó tìm ra ý ngài và ít người hơn nữa chịu ứng dụng ý đó.
'Tuy nhiên cũng đừng nghĩ rằng nhờ vậy, con đã được phép tiếp xúc thân cận với bậc Thánh Sư; chỉ bởi trong tâm hồn sâu kín con đã mong muốn được giúp đỡ và được giác ngộ chuyện cao cả, cũng như đã cố gắng tột cùng để đạt nó. Vì bao lâu không có một sự thúc đẩy thành tâm để tiến bộ trong lòng người, Chúng ta vô phương giúp đỡ hay khích lệ. Ý chí tự do cá nhân là phần thiết yếu trong cuộc tiến hóa của nhân loại. Chúng ta luôn luôn cố gắng biến tánh xấu và lỗi lầm con người thành điều lợi nhất cho họ, nhưng không thể cưỡng ép đạo lý, vì Chúng ta biết rất rõ là trừ phi ước muốn làm lại cuộc đời nẩy sinh và bùng cháy từ bên trong, sự tuân thủ bề ngoài, chấp nhận giáo lý chỉ cho được tạm thời. Trở lại huấn dụ của đức Chúa, nhà xây trên cát sẽ không thể nào chịu nổi bão tố, nên Chúng ta chờ tới khi con người mở lời hỏi cách xây nhà trên đá.
– Dầu vậy, tôi tỏ ý mình, động cơ của Pharaoh không xứng đáng, hắn chỉ nỗ lực sửa mình vì sợ hãi và vì phải chọn lựa giữa điều ác nhiều với điều ác ít. 
– Đừng vội vàng kết án hắn, ngài trả lời với một nụ cười. Mỗi hành động và động cơ phải được xét theo hoàn cảnh ảnh hưởng nó. Lòng sợ hãi, óc tự vệ và những điều tương tự, là một số phương thức hay nhất của thiên nhiên để làm người sơ khai và chậm tiến nhúc nhích, tìm việc khá hơn. Nhưng dĩ nhiên lòng sợ hãi phải gạt qua bên khi họ tiến đến mức phát triển cao hơn. Nên nhớ rằng điều gì cũng tương đối, và trong giai đoạn sơ khai động cơ không quan hệ, có khát vọng là đủ rồi. Thành ra, nếu ai đến với con do lòng sợ hãi - sợ điều gì chuyện đó không đáng kể -, hãy mừng vui như Chúng ta, những kẻ hướng dẫn con người, mừng vui khi thấy ai nhọc nhằn làm thiện. Chính những phút đó thường là điểm quanh trên đường tiến hóa của cá nhân. Vậy hãy cho họ tất cả những gì con có thể cho, đừng kết án hay phán xét họ.
'Chỉ có Chúng ta, những ai đọc được lòng người, mới có thể xét ai đó đã sẵn sàng nhận chỉ dạy hay chưa. Nhưng hãy tin chắc rằng nếu tiếng kêu gào thét kéo dài đủ lâu, quyết chí đủ mạnh, đầy thành tâm, nó sẽ được trả lời. Ngay cả khi ở Ai Cập lúc con cất tiếng hét, khi dục vọng bừng bừng con dùng huyền ngữ, điều có thể hủy hoại thân con thành trăm ngàn mảnh vụn, con vẫn không bị kết án, vẫn được tiếp nhận với nỗi vui và được chỉ Đường Đạo.
– Nhưng con có cảm tưởng hắn không đi lâu trên đó, tôi nói cay đắng. Cuối cùng chuyện gì đã xẩy ra cho Pharaoh ? Hắn có làm tròn bổn phận và mang lại hòa bình cho Ai Cập chăng ?
– Hắn làm được, rồi sau đó hóa điên mà chết.
Tôi rùng mình.
– Tức hắn vẫn không thoát được ?
– Làm sao được ? Một người không thể thay đổi trong chớp mắt và biến thành thánh trong một ngày. Những sự cải lòng đột ngột mà ta nghe nói là cao điểm của bao kiếp tranh đấu trong nội tâm và nẩy nở chậm chạp. Không một cơ chế nào của thiên nhiên mau lẹ cả, nếu xét theo tiêu chuẩn thời gian của người. Làm sao một người như con lúc đó, với cơ thể rung động theo những lực hủy diệt, các nguyên tử bị đầu độc và yếu nhiều sau hàng thế kỷ nghĩ chuyện độc ác, có thể hy vọng chống trả được lâu với kết quả của sự ngu dại nơi mình ? Pharaoh học được nhiều việc qua thất bại đó, và chỉ có điều ấy mới đáng kể.
– Rồi những kiếp sau đó thì sao ? Tôi hỏi có chút lo lắng.
– Trong đa số trường hợp là những kiếp bị bắt buộc phải phục dịch, lao động cực nhọc cho người khác, đóng vai nông nô, nô lệ, thấp kém và không có gì nổi bật. Vì đã cố tình khởi sự chuyện quân bình lỗi lầm cũ, con phải mang vào người một số lớn những hạt nguyên tử đồi bại, gắn chúng vào những thể xác của mình; bởi vậy chúng làm con mảnh dẻ, hay đau ốm, không cho phép gắng sức nhiều mãi cho đến lúc con đã chuyển hóa được một phần các hạt ấy.
'Nhưng sau cùng con đủ mạnh để có thể nghênh chiến lần nữa với cái trở ngại lớn nhất rong sự tiến bước của con là Ác thần Uy Quyền; nói cách khác, những lực hủy diệt xui khiến con mỗi khi có cơ hội nắm lấy quyền hành. Thế nên con sinh ra trong hoàn cảnh cho mọi cơ hội để học bài học mà con thiếu. Để con xem và tự phán đoán mình đã dùng cơ hội đó ra sao.

Xem Tiếp Vòng Tái Sinh: VTS-BA TƯ