THƯ GỬI TỪ ASHRAM #15

Bạn thân mến,


Người chí nguyện học làm chủ con người mình và trở thành khôn ngoan bằng cách đối phó với những vấn đề của mình nơi cõi trần cùng các khuynh hướng tình cảm trong tâm; họ phải làm các việc ấy nhờ vào ánh sáng và sức mạnh tinh thần của chính mình. Chúng tôi - các bậc huấn sư - sẽ phạm luật và ngăn trở sự phát triển của họ nếu tìm cách tạo tình trạng không tự nhiên mà có; làm vậy cũng gây nên khích động thái quá cho bản chất thấp của họ. Tới khi nào thì người chí nguyện mới học được rằng các vị huấn sư và những ai hướng dẫn chỉ làm việc nơi cõi trí và với chân nhân của họ mà thôi ? Tới bao giờ họ mới nắm được sự việc rằng  khi một ai chưa tiếp xúc được với chân nhân của mình và học cách làm chủ cái trí, thì chúng tôi không giúp được họ mấy ?
Tôi muốn nói lại lần nữa, là chúng tôi không có giờ hay có ý muốn xen vào cách thức và đường lối một ai sống đời thường ngày của họ. Tại sao chúng tôi phải làm vậy khi đã có đủ tài liệu được in ra, chỉ dẫn đọc không hết, cho ai muốn học ? Khi một ai bắt đầu sống theo chân ngã và khi tâm thức của họ hướng khỏi thế giới ảo ảnh thì khi ấy họ có thể trở nên hữu ích. Bài học đầu tiên phải học là ý thức giá trị trong thời gian và không gian, và biết rằng chúng tôi làm việc với chân nhân mà không chăm lo cho phàm ngã.
Bạn cho rằng nói vậy có hơi nặng lời ư ? Nếu quả thế thì nó có nghĩa bạn còn phần nào trụ vào cái ngã, còn nghĩ tới riêng mình, chưa tiếp xúc với chân nhân mình, tuy có thể cảm biết sự rung động của nó ngoài ra không có gì thêm. Bạn chưa thấy hình ảnh thực sự về nhu cầu thế giới, điều sẽ làm bạn không còn có tham vọng cho chính mình, và khiến bạn tự do làm việc như chúng tôi làm việc bên cõi thực mà không nghĩ gì đến cái tôi hay hạnh phúc tinh thần, và không có ao ước gì về công việc tự mình chọn, không mong chờ lời hứa hào nhoáng về thành công trong tương lai,  không đòi hỏi có sự chăm chút và được tiếp xúc với ai có tâm thức cao hơn.
Nếu điều này vẫn còn ngoài tầm ý thức của bạn thì hãy nhìn nhận sự kiện và hiểu rằng đó không phải là lời trách móc. Nó chỉ có ý cho thấy bạn đang đứng ở mức nào, ảo ảnh của cõi trung giới vẫn còn chi phối bạn và sẽ khiến bạn đặt phản ứng cá nhân lên trên ý thức về nhóm. Bao lâu mà bạn còn trụ vào cõi ấy và sinh hoạt theo mức tâm thức ấy thì không thể hữu ý thu hút bạn vào nhóm của các Chân sư nơi cõi trí. Bạn vẫn còn đầy tính cá nhân và phá hoại, dễ dàng gây tổn thương và tạo khó khăn cho nhóm, bạn sẽ thấy sự việc một cách rõ ràng (nhờ kích thích trong nhóm) mà bạn chưa sẵn sàng để thấy, và do đó bị tán loạn.
Bạn cần học bài học là chấp nhận sự hướng dẫn của chân nhân mình, học làm việc một cách hòa hợp và vô tư nơi cõi trần với nhóm mà số mạng đặt để bạn. Khi bạn đã thuộc bài học quên mình, không còn mong mỏi gì cho cái ngã riêng biệt, khi tự mình đứng vững chãi và tìm trợ lực bên trong con người mình, và khi khuynh hướng đời bạn là hướng đến hợp tác, thì khi đó bạn có thể tiến lên bước nữa. Bạn học được tính vô tư, thực sự xây dựng, lời bạn thốt ra không nhằm nuôi dưỡng tình cảm và thỏa mãn dục vọng của cái tôi.
 Theo Esoteric Psychology I, A.A. Bailey, t. 195-6.

Xem Mục THƯ GỬI TỪ ASHRAM