BA NGƯỜI LÍNH
Kỳ 6 (PST 62)
– Có một chuyện tôi muốn nói với cô. Nói cho đúng thì tôi không biết nói sao. Có thể cô sẽ không tin tôi.
– Điều gì làm anh nghĩ là tôi sẽ không tin ?
– Cô, cô có thể nghĩ là tôi điên.
Carol liếc nhìn anh lẹ làng. Liệu anh chàng này sẽ bảo là anh ta thương cô chăng ? Thường khi đó là chuyện xẩy ra cho hết tất cả mấy cô y tá khi săn sóc các chàng trai đáng tội này. Cô nhìn xuống gương mặt đang ngửa lên của Flanagan. Không, không phải vậy. Anh ta đang lúng túng với một chuyện khác. Có gì đó làm bận trí anh và cô phải giúp làm cho anh nhẹ lòng.
– Điên à ! Anh không có vậy đâu. Có điều gì làm anh bận tâm vậy ?
Anh không nói.
– Tôi hứa là sẽ không nghĩ rằng anh điên. Thật đó.
Flanagan không biết nói sao nhưng anh phải giữ lời hứa với Brainard. Anh nhìn mấy người lính chung quanh. Họ không bận tâm với điều gì ngoài việc lấy phần ăn sáng, và không để ý tới anh hay cô điều dưỡng.
– Cô Carlisle, tôi muốn cô bình tĩnh nghe những gì tôi sắp nói với cô.
– Đương nhiên rồi, sao lại không chứ ?
Carol tự hỏi có chuyện gì đây. Anh có sắp thú thật một bí mật gì ghê gớm, lỡ như một tội phạm chăng?
– Được mà, tôi nghe đây.
– Cô xem này, tôi có khả năng mà người ta gọi là thông nhãn (clairvoyant) và tôi cũng nghe được theo cách đó nữa ... Cô có hiểu tôi nói gì không ?
– Có, tôi có nghe về mấy chuyện đó.
– Cô Carlisle, tối qua linh hồn của Brainard có đây và nói chuyện với tôi.
Cô nhìn anh sững sờ và hai đầu gối bắt đầu khụy xuống. Cô đột ngột ngồi xuống mép giường, mắt không rời khỏi mắt anh.
– Anh nói tiếp đi. Giọng nói cô sắc lại.
– Anh bảo tôi cho cô hay là anh vẫn còn sống dù rằng thân xác anh đã bị giết chết. Anh bảo anh sẽ quay lại tối nay.
Carol im lặng nhìn anh đăm đăm. Người lính này đang nói gì với cô đây ? Rằng linh hồn Brainard đã tới đây tối qua. Cô ráng hiểu chuyện ấy. Thế thì nó có nghĩa người chết không có chết.
Làm như có một ửng sáng dâng lên trong người cô cho tới khi nó đem máu lên tới cổ và mặt cô. Carol không nói được vì áp lực của sức sống này đột ngột tràn trong người.
Flanagan ngó cô kỹ.
– Anh nói tiếp đi. Cô thì thào thật nhỏ giọng.
– Có vậy thôi. Anh ngưng lại. Cô tin tôi không ?
– Tôi ráng tin. Ước chi tôi tin được.
– Tôi thề có Trời đó là sự thật.
Cô không đáp gì.
– Cô sẽ hối tiếc nếu không tin, và Brainard cũng sẽ hối tiếc.
– Phải chi tôi có thể chính mình thấy được anh ấy.
– Thôi, tùy ở cô. Tôi đã cho cô hay như đã hứa với Brainard. Anh nhắm mắt lại.
Carol ngồi đó ráng hiểu xem những lời cuối của anh có ý gì. Gordon Brainard còn sống ! Một linh hồn có thể nói được và gửi cho cô tin tức. Nếu đó là chuyện thật thì sao ?
Thì cuộc đời sẽ khác đi, vì Gordon cũng vẫn là Gordon.
CHƯƠNG XVII
Có chộn rộn một chút ở Tổng Hành Dinh lúc Brainard vắng mặt. Anh tỏ ra không hứng thú gì trong thời gian có hướng dẫn về cõi trung giới, và ông nội của anh nói chuyện với Morton về việc ấy. Việc một linh hồn sau cái chết mau lẹ và đột ngột lại dửng dưng với cuộc sống mới họ bước vào là điều rất khác thường.
Morton có nói chuyện với Brainard và khuyên anh cố gắng học tự mình di chuyển, bằng cách tập trung tư tưởng vào chỗ mà anh muốn tới. Cố nhiên chỉ có vài chỗ mà một anh binh nhì người Mỹ trên đất Pháp muốn tới.
Cuối cùng Brainard chịu nói thật và cho ông nội hay lý do anh không thấy hứng thú gì trong cảnh sống hiện giờ. Anh không giữ lại chút gì mà thành thật kể hết lòng ích kỷ của mình, cùng sự đối xử nhẫn tâm với Carol trong những năm qua. Anh chỉ mới hiểu ra là anh cần cô như thế nào khi cơ hội đền bù đã mất. Anh bảo là tương lai mà không có cô thì chẳng còn hứng thú gì.
Một thời gian ngắn sau cuộc nói chuyện này, ông nội anh bảo:
– Anh có muốn gặp lại Carol không ? Anh có thể làm được nếu cố công một chút.
– Đó là điều duy nhất mà tôi muốn. Nhưng sao anh lại hỏi vậy ?
– Vì anh có thể gặp được cô nếu anh chịu tỉnh giấc và học cách dùng cái trí của mình.
Lời này giống như luồng điện giật. Anh bắt đầu hỏi chuyện rồi áp dụng hướng dẫn dạy cho anh. Mới đầu, giữ yên cái trí vào một ý tưởng duy nhất không dễ, nhưng rồi anh thấy là khả năng được tăng dần khi tập luyện. Khởi sự thì anh thấy rã rời và sau khi tập trung tư tưởng một lúc lâu, anh thấy hoàn toàn không còn sức để nói hay để đi lại. Dầu vậy anh trì chí, và từ từ kết quả bớt tệ hại dần.
Cummings đã thử làm lần đầu tiên và được Morton mang về, người mệt lả; nhưng sau khi được khiến cho ngủ vài tiếng, anh tỉnh lại với sức lực phục hồi. Anh kể cho Brainard về kinh nghiệm của mình. Khi đó Brainard biết là lý thuyết nói đúng, rằng khi ở trong những thể hiện giờ của mình họ có thể đi tới bất cứ nơi đâu mà họ có thể tượng hình ra, và việc nghĩ ra nơi chốn, hay một người, với việc tập trung tư tưởng mạnh mẽ, sẽ mang người ta tới đó trong tích tắc.
Cummings kể cho anh hay mình đã thất bại ra sao khi tìm cách trở về Tổng Hành Dinh, và người lính Đức đã chết khuyên anh chờ giữa hai chiến tuyến, cho tới khi các linh hồn người Mỹ đi qua tiếp dẫn linh hồn những người tử trận. Morton đã tới giúp anh quay về. Cummings bảo là nay anh càng nhất quyết hơn nữa để học thành thạo như mấy ông thầy ở đây, thông hiểu rành rọt những luật quản trị cuộc sống ở cõi trung giới này.
Brainard kinh ngạc lắng nghe chuyện Cummings kể về đi thăm căn hầm cũ của bọn họ. Anh mong không bao giờ thấy nó trở lại, nhưng Cummings chứng minh là những điều họ được nghe về hành động và năng lực của cái trí ở đây là đúng thật.
Rồi tới lúc ông nội Brainard cho hay là sẽ mang Gordon đến bệnh viện ở căn cứ. Ông bảo mình đã đi tới đó và thấy Carol vẫn còn làm việc ở đấy. Ông đề nghị mang Gordon lại đó tối nay, sau khi ông xong việc ở chiến trường và ở Tổng Hành Dinh.
Tới ngày giờ, ông chỉ giản dị bảo Gordon tượng hình bệnh viện và ông cũng làm vậy. Ông trấn an Gordon rằng hai người sẽ tới đó nếu năng lực tư tưởng đủ mạnh. Kết quả xẩy ra đột ngột và Gordon thấy mình cùng với ông nội đứng ở cổng bệnh viện mà anh đã thấy trong trí, và là nơi anh thường đứng đợi Carol. Hai người đi vào các khu tìm cô, nhưng cô không có đó. Họ thấy rõ mọi việc rõ như ban ngày, và trong khi tìm kiếm, họ thấy người trong khu hoặc đã ngủ hoặc còn thức. Brainard ông nói:
– Nhiều người ở đây chẳng bao lâu sẽ có mặt ở Tổng Hành Dinh. Tôi tới đây, cũng như những người khác, để tiếp dẫn họ khi họ rời bỏ thể xác ở đây ...
Thình lình Gordon kêu to:
– Flanagan kìa ! Anh ta ở trong đơn vị của chúng tôi. Tội nghiệp chưa, tôi thấy anh ta bò sát người, đã bị thương mà vẫn lia súng. Tôi thấy cảnh đó sau khi đã chết rồi.
– Người này đặc biệt đây.
– Oh, không đâu. Anh ta chỉ là người bình thường. Nhưng khi hành động thì dữ dằn như cọp.
– Tôi không có ý muốn nói như vậy. Anh có thấy ánh sáng làm như phát ra trên đầu của anh ta ?
– À, có thấy, anh nói tôi mới để ý.
– Đó, nó có nghĩa là tuyến trong đầu của anh chàng phát ra sóng mạnh hơn nơi người thường.
– Tôi thấy rồi, mà vậy có nghĩa là sao ?
– Có thể anh ta là người mà cõi trần gọi là có thông nhãn và thông nhĩ.
– Chuyện đó có thiệt hay sao ?
– Chắc chắn vậy. Đó là khả năng làm người ta thành đồng cốt. Chúng ta có thể nói chuyện với ai như thế vì sức rung động mạnh của họ làm họ nghe được ta. Tất cả là một phần của khoa học về sự rung động.
Brainard rất muốn được nghe thêm nhưng rồi kinh ngạc thấy Carol đi ngang qua hai người, mà còn như đi xuyên qua họ. Cô mang một cái khay và cây đèn bấm bỏ túi, và đi thẳng tới giường Flanagan.
– Carol kia rồi. Anh bị rúng động khắp người làm ông nội lo lắng.
– Bình tĩnh nào, Gordon, anh phải giữ cho cái trí vững vàng. Tôi không muốn phải để anh ở lại nơi đây.
Một lúc sau Gordon trấn tĩnh lại và có thể bình thản một chút để nhìn ngắm Carol. Trông cô căng thẳng biết chừng nào. Anh đi lại phía cô và nghe Flanagan kể chuyện anh đã tử trận ra sao. Anh nghe chữ ‘Chào anh’, và muốn đi theo Carol nhưng ông nội anh bảo:
– Anh này, anh may mắn đó. Chàng lính kia có thể thấy và nghe được anh, tôi tin chắc vậy. Lại đó mà nói chuyện với anh ta.
– Nhưng tôi muốn đi với Carol.
– Đi lại tìm cách nói chuyện với anh ta trước.
Brainard đi tới giường của Flanagan và gọi tên anh. Khi Flanagan trả lời và cho thấy là anh chàng thấy được Brainard, Gordon ý thức đây quả thực là cơ hội trời cho để tiếp xúc với Carol. Anh nhờ Flanagan cho cô hay là anh vẫn còn sống, và bảo là anh sẽ trở lại tối hôm sau. Flanagan nghe hết và nhận lời.
Chuyện kỳ diệu biết bao !
Hai ông cháu đi tới cổng ra vào và đứng đó nói chuyện. Brainard ông giải thích và thảo luận việc người trần dùng và lạm dụng thuật đồng cốt. Ông bảo sẽ không có được tiến bộ nào bao lâu mà khoa học gia chưa nhìn nhận rằng lý thuyết về sóng là chìa khóa của việc liên lạc giữa các cảnh với nhau. Ông nói về những hiểu biết tương đối gần đây về nguyên tắc này, ngay cả giữa những ông thầy. Chỉ khi nào ai qua cõi này mà khi còn sống ở dưới trần đã khám phá phương pháp dùng sóng ether, thì họ mới hiểu đúng đắn những chuyện này.
– Tiến bộ ở đây tùy thuộc vào tiến bộ nơi cõi trần. Chúng tôi áp dụng hiểu biết mà chuyên gia các anh mang sang bên này, thêm vào những gì chúng tôi đã học được, và theo cách đó một khoa học mới được dựng nên.
Một hình bóng vụt băng ngang qua, ấy là Carol. Cô mặc áo ngủ và mang dép ở nhà. Brainard bỏ chạy theo cô. Carol đi vào một lối đi bên hông và ở cuối có cánh cửa nhỏ mở ra. Cô đi ra ngoài, khép nhẹ cửa lại và khi ra tới chỗ trống cô bước mau hơn.
Hai linh hồn đi theo cô.
– Xin chờ tôi ở đây.
Gordon đi tới tiếp. Người kia dừng lại đợi.
Gordon ở bên cạnh cô trọn những giờ phút Carol đau khổ khóc than. Nay anh thấy tình yêu cô dành cho anh sâu tới bực nào. Anh cũng thấy nỗi đau khổ đã thay vào đó ra sao.
Anh ở lại với cô, nói vào đôi tai không nghe được của cô về tình thương của anh đối với cô. Anh tìm cách làm cô dịu xuống bằng cách tập trung tư tưởng của mình. Cuối cùng anh bỏ cuộc và đứng nhìn cô nằm duỗi dài, úp mặt xuống nền đất ướt, ngay đúng chỗ mà hai người đã gặp nhau lần chót và trong khoảng ngắn ngủi vui vẻ bên nhau.
Sau rốt Carol dường như biết mình đang làm gì. Cô ngẩng đầu lên và quì gối ngồi dậy. Trong giây phút đó Gordon quì xuống đối mặt cô. Anh không thể làm cô thấy hay cảm được mình nhưng anh tin chắc là bằng một cách nào đó, cô đã hòa hợp tâm hồn anh với mình, và cô hẳn phải ý thức được nó trong tâm hồn cô.
Anh đi cùng với cô về chỗ ông nội đứng bên ngoài cánh cửa, đang đợi. Carol đi vào trong và đóng cửa lại.
Gordon muốn ở lại và năn nỉ được cho phép làm vậy. Anh muốn chắc chắn là mình phải có thể giữ được hẹn với Flanagan vào tối hôm sau.
Ông nội anh bảo anh có thể ở lại, và hứa sẽ đến tìm anh. Hai người chào nhau và một lúc sau đó, hình bóng người mặc quân phục thời Nội Chiến vút đi mất.
Chỉ còn trơ lại Gordon. Anh chỉ có thể nghĩ đến chuyện gì đã xẩy ra, và niềm vui mà Carol sẽ cảm thấy khi biết là anh còn sống, và Flanagan cũng có thể thấy và nghe được anh. Hai người có thể nói chuyện qua anh ta. Chỉ cần vài giờ và anh có thể chứng tỏ cho cô thấy là anh còn sống, và chờ đợi cô.
Phải, anh sẽ tìm cách sao đó để sống qua những năm dài, cho tới khi cô qua đây với anh. Có lẽ một ngày kia hai người sẽ có được hạnh phúc mà họ bị lỡ mất trong kiếp dưới trần.
Anh ngồi xuống một cái băng trong hành lang chỗ ra vào và nghĩ về những điều này, và về việc anh đã điếc, mù ra sao. Có cảnh giới vô hình bao chung quanh anh từ hồi nào đến giờ. Thiệt là chuyện bí ẩn. Anh khờ dại biết chừng nào khi không hề tìm cách thử giải đáp nó ! Vì anh biết rằng nỗi khát khao của linh hồn anh luôn luôn là muốn biết vận mạng của mình.
CHƯƠNG XVIII
Khi Carol có được vài phút rảnh để nghĩ lại những lời của Flanagan, cô bắt đầu nghi ngờ. Ai có chút hiểu biết về khoa tâm thần đều biết những trò gạt gẫm mà tiềm thức có thể sinh ra, và hoang tưởng có thể xẩy ra bao nhiêu lần. Rõ ràng Flanagan là một trường hợp như vậy.
Cô phải nói cho anh vui để qua giai đoạn này. Cô cảm thấy lòng hớn hở mới đầu làm mờ lý trí của mình nay bắt đầu giảm đi. Cô phải không quên được thực tại. Chuyện nghe tuyệt diệu quá nên không thể nào có thật. Gordon đã chết và bao nhiêu anh chàng Flanagan trên đời cũng không sao khiến Gordon sống lại được. Còn về linh hồn của anh, cô không thấy có chứng cớ nào để ủng hộ thuyết của phe Thông Linh Học Spiritualism; chuyện cái bàn tự nó nghiêng không ai đụng tới, có tiếng gõ mà không ai làm, và những hiện tượng khác thì chẳng gì hơn chuyện ai đặt câu hỏi với vong linh mà câu đáp đã có sẵn trong trí họ. Cô đã nghe nhiều về việc lột mặt nạ những kẻ bịp bợm, có khả năng đọc được trí người mà giả vờ như là có thông nhãn và thông nhĩ. Họ là những người luờng gạt đáng khinh nhất, đùa giỡn với tâm trí yếu đuối của ai đau khổ vì thân nhân qua đời, và tìm an ủi trong những trò lừa bịp xấu xa của họ.
Cô sẽ không để mình bị gạt và sẽ giữ vững tâm trí đối với anh lính này. Lẽ tự nhiên cô sẽ nói cho qua để anh vui. Anh là bệnh nhân và cô phải gượng nhẹ với tính khí bất thường của anh.
Anh là người thiệt lạ lùng ! Cô đã tưởng anh là một trong những người tự chủ nhất mà cô săn sóc ở bệnh viện. Anh chịu đau với sự dũng cảm làm cô kinh ngạc. Anh luôn luôn ít nói và không mở miệng trừ phi có ai nói chuyện với anh. Anh không hỏi han chuyện gì với y tá hay bệnh nhân nào. Và bây giờ anh lại làm chuyện kỳ lạ này. Cô tin chắc là anh lính đáng thương bị dồn nén nhiều quá nên thần kinh chịu hết nổi.
Cô nghĩ như vậy trong lúc làm công chuyện hằng ngày của mình. Tới tối và đi thăm các giường một lần chót, cô nói chuyện với Flanagan và anh thì thào.
– Cô nên trở lại trong trường hợp Brainard tới. Anh nói là sẽ tới, cô biết đó.
Cô hứa, tuy nó có nghĩa là sẽ có ít giờ để ngủ hơn, giấc ngủ mà cô rất cần. Nhưng tốt nhất là làm cho anh chàng vui trong lúc này.
Khi đèn trong các khu đã tắt, cô mang thức uống ấm tới giường Flanagan.
– Cô chờ nhé ? anh hỏi.
– Vâng.
Cô ngồi ở chân giường anh, yên lặng một lát; rồi cô thấy Flanagan giật mình.
– Anh ta tới rồi, Flanagan nói khẽ. Cô chiếu đèn bấm vào mặt Flanagan. Anh nhìn lên như thể nhìn vào ai đó đứng ở bên cạnh giường. Đèn bấm của cô cho thấy không có gì ở đó.
– Có, tôi nói với cô rồi. Câu này Flanagan nói thì thầm làm như trả lời một câu hỏi. Tôi nói với cô hết những gì mà anh nói, anh lập lại. Có một khoảng ngừng, mắt Flanagan vẫn dán vào cùng một khoảng không gian bên trên và bên cạnh anh.
– Được rồi, tôi sẽ lập lại những gì anh nói ... phải, y từng chữ một.
Rồi nói nhỏ giọng, Flanagan bắt đầu nói câu đứt quãng.
– Carol, anh ở đây, đang nhìn em, đối diện với em .. Em tưởng anh đã chết, thân xác anh chết nhưng anh vẫn còn sống .. Anh ở đây bên cạnh em.
Bây giờ mắt Flanagan nhìn đăm đăm gần cô. Có một lúc ngưng ngắn. Carol ngồi hết sức yên và giữ im lặng, lạ lùng với chuyện tưởng tượng kỳ dị của Flanagan. Rồi anh tiếp tục.
– Em à, thật là khó tin, nhưng thật như vậy đó. Flanagan có thể nghe được anh ...
Có một lúc ngưng lâu hơn.
– Carol, anh có thể chứng tỏ cho em thấy là anh đang sống ... Tối qua anh theo em khi em mặc áo ngủ lẻn ra ngoài bệnh viện ...
Carol há hốc. Chắc chắn Flanagan không sao biết được việc ấy, thế nhưng, biết đâu anh nghe ai đó nói lại. Có thể bác sĩ hay y tá nào không chừng đã bắt gặp cô.
Giọng Flanagan tiếp tục làm như nhắc lại chữ theo lời ai đó:
– Em không biết, Carol, nhưng anh ở cạnh em khi em đi ra chỗ mà hai chúng ta thường tới ... Em té úp mặt xuống đất bùn và nằm đó nức nở ... Carol, em khóc vì anh phải không ?
Carol sững sờ. Flanagan không thể nào biết được chuyện ấy, không ai biết được trừ cô.
Flanagan nói tiếp:
– Carol, sao em không nói. Anh có thể nghe em.
Giọng nói ngưng lại, Flanagan im lặng và bây giờ ngó cô xem chừng. Cô ráng nói nhưng không ra tiếng. Rồi Flanagan nói tiếp.
– Không có cái chết ... Anh đang ở trong một thể bằng chất liệu thanh bai người ta gọi là thể tình cảm ... Anh nghĩ tới em luôn từ khi anh tử trận ... Carol, nghe này, em yêu ... em có nhớ dịp lễ Phục sinh anh học năm thứ hai trên đại học, ngày mà hai đứa mình đi chơi hồ, em mặc áo trắng có hoa xanh ... áo bị rách khi nó vướng vào khóa của một tay chèo trên thuyền không ?
Nhất định Flanagan không thể nào đọc được chuyện đó trong trí cô. Cô đã quên mình mặc áo gì hôm đó, nhưng giờ cô nhớ lại hết.
– … Em hãy thử anh, Carol. Hỏi anh bất cứ điều gì em có thể nghĩ ra để chứng minh rằng anh là người duy nhất có thể trả lời.
Carol chỉ đủ sức nói:
– Gordon !
Chỉ có vậy.
Flanagan nhìn cô và nói.
– Hiện giờ anh ngồi bên cạnh cô và choàng tay qua người cô.
Carol xúc động quá không suy nghĩ mạch lạc được.
– Tôi không hiểu được. Tôi biết, Flanagan, là anh cho tôi hay những gì anh tưởng là mình thấy và nghe, nhưng tôi không tin được. Nếu mà đúng thì nó tuyệt quá đi.
Flanagan tiếp tục nói làm như lập lại theo một người.
– Cố nhiên là nó tuyệt vời. Đó là chuyện tuyệt vời nhất trên đời ... Nghe đây Carol ! Flanagan không biết gì về nhà của em và nó trông ra sao ... Hỏi bất cứ điều gì mà em biết là anh có thể trả lời.
Carol xen vào.
– Nhưng, Flanagan, anh có thể đọc câu trả lời trong trí tôi.
Flanagan mất kiên nhẫn.
– Tôi không đọc được trí người ... Không có ích gì hết, Brainard. Cô sẽ không bao giờ tin đâu. Sao anh không để cho cô yên ?
Anh ngừng lại và rồi làm như nóng nẩy với chuyện gì đó mà anh nghe.
– Tranh luận với cô thì có ích gì, Brainard ? Cô tin là tôi tìm cách gạt cô.
Carol xen vào.
– Không, không ! Tôi nghĩ anh tin có vong linh nói chuyện trong khi thật ra nó chỉ là tiềm thức của anh thôi.
– Ôi, dẹp, bỏ đi. Tôi đi ngủ đây.
Anh nằm nghiêng qua bên như thể làm y theo lời. Có vẻ như người khách không dễ dàng bỏ cuộc, vì Flanagan cứ lắc đầu nguầy nguậy.
– Không, Không, đi chỗ khác đi để cho tôi yên. Tôi đã giữ lời rồi, phải không ? Anh có thể thấy là không có ích gì hết.
Carol thấy hết sức hoang mang. Nó vượt qua những điều cô biết về tiềm thức. Cô bắt đầu tự hỏi nó có thể đúng chăng. Nếu đó là linh hồn Gordon trở lại và Flanagan có thể thấy và nghe anh thì sao ? Nếu Flanagan có thể lập lại những điều mà Gordon thực sự nói với cô thì sao ? Nhiều người tin là có thể có chuyện đó. Cô chưa hề suy nghĩ nhiều về người như vậy có tâm trí thăng bằng hay không, nhưng nếu quả thật những điều họ nói có việc đáng tin thì sao ?
Gordon ! Nếu Gordon có dó và cô không chịu tin ! Liệu anh trở lại nữa không ?
CHƯƠNG XIX
Tâm trạng an ổn của Rosenberg bị u ám một chút, khi anh ý thức là trường hợp của anh không được xem là nghiêm trọng. Ở đây anh được sung sướng, có nhiều thức ăn, có bạn, và không gặp nguy hiểm gì. Kể từ khi nhập ngũ đây là lần đầu tiên anh được vui vẻ.
Tự nhiên là anh nhớ Hanson, bạn tốt nhất trên đời, tiếc là anh không đạt được dự tính về tương lai. Dầu vậy anh mừng là không phải đánh nhau, được yên ổn ở chỗ của thương binh với người sắp chết, ít nhất ở đây anh được an toàn và tâm trí được thảnh thơi một chút.
Cơn ‘chấn động’ của anh không nghiêm trọng cho lắm. Trí óc anh vẫn sáng suốt và tâm thần anh đã ổn định lại. Anh đã tin chắc là một khi được giải ngũ vì bị chấn động mạnh, anh sẽ được cho hồi hương. Anh nói huyên thuyên với viễn ảnh được quay về nhà.
Ý tưởng về nhà của anh là cửa hàng giặt ủi mà anh vừa đứng ủi vừa chuyện trò không ngớt; rồi ánh đèn chói sáng trên đường phố ở Broadway, những kịch trường, đám đông ngoài phố, nhạc jazz, và đời sống về đêm hào hứng, xô bồ, đèn nến sáng choang.
Đã từ lâu anh không đi dự lễ tại nhà thờ Do Thái giáo và cũng xa lánh khu phố cũ, phía đông của thành phố New York, nơi anh đã đi học và gia đình anh sinh sống trong chỗ ở tồi tàn. Nhà anh đông con. Chỉ có ba con sống sót và trưởng thành là hai chị lớn tuổi hơn anh nhiều và chính anh. Hai chị đã lập gia đình và ngụ vùng dưới của East Side, chồng họ là tiểu thương gia. Hai người này đã lớn tuổi nên không bị trưng binh, và con trai của họ thì còn nhỏ nên cũng không phải nhập ngũ.
Bây giờ Rosenberg tin mình sẽ được gia đình trọng vọng khi anh quay về. Được hồi hương với lý do khiếm khuyết sức khỏe có nghĩa thân quyến anh sẽ đãi ngộ anh vồn vã hết mức. Mời ăn uống ngon miệng này, hỏi han này, mà anh sẽ sáng chói khi kể lại sự can đảm của đơn vị anh và của riêng anh tại Pháp.
Anh có thể mặc quân phục của mình và khi đi trên đường, người ta sẽ nhìn anh một cách kính nể do việc anh đã phục vụ tại Pháp. Anh sẽ chứng kiến hết những cảnh ấy, và bởi đã ra ngoại quốc, anh sẽ làm mọi người nể phục khi kể lại những kinh nghiệm của anh. Anh tưởng tượng ra được hình ảnh của mình như là khách danh dự tại các buổi tiệc mà công dân trong thành phố khoản đãi, và như là tụ điểm của bao nhiều cặp mắt của các bà, các cô khi anh đi trên đường phố trong bộ quân phục.
Anh thấy mình được xem như vị anh hùng.
Bây giờ ở đây bác sĩ bảo rằng anh mạnh trở lại rồi, và một tuần nữa là có thể quay về trung đoàn. Trí óc anh run sợ khi chỉ nghĩ tới đề nghị chết người ấy. Khỏi phải ra trận một tháng và rồi bị đưa trở về đơn vị để bị giết chết hay bị thương – đó đúng là một cú trời giáng.
Anh kinh hoảng quá nên bủn rủn hết hơi, không ngủ được, và buồn nôn quá nên không ăn được. Có hai ba ngày anh bị đau nặng. Rồi cơ thể thăng bằng lại và anh ngủ được, ăn được, ngồi dậy đi đứng như thường, tuy ray rứt và ám ảnh với ý nghĩ là bị đưa ra chiến tuyến trở lại.
Buổi sáng kia anh đi tới giường Flanagan và cho anh hay là bác sĩ không cho anh hồi hương, mà anh sẽ phải trở ra trận. Flanagan mỉm cười. Anh không vui khi nhìn anh chàng Morris lo lắng sợ hãi, mà anh cười vì sự oái ăm.
– Sao, anh tưởng là sao chứ ?
– Tôi tưởng là nếu ai bị chấn động thần kinh thì được ra chứ, nhưng mấy thằng bác sĩ chết tiệt lại bảo là tôi sung sức. Anh tin được không ? Coi, coi. Tâm trí tôi nhậy cảm lắm, nó chấn động quá tôi không ngủ được. Ai không ngủ được thì làm sao ở ngoài mặt trận được.
Chiến tranh là vậy, Flanagan ngẫm nghĩ, không thương xót ai; nhưng anh không nói gì. Anh chỉ bảo.
– Ráng đi, cái đó không tránh được. Tôi nghĩ vậy.
Rồi Rosenberg đâm kinh hoảng lo lắng hóa điên lên. Khi bác sĩ tìm ra nguyên nhân của lần thứ hai bị suy sụp thần kinh, họ không có thiện cảm mấy. Họ đã chai lì với tất cả những trường hợp này rồi.
Rosenberg không giỏi ngoại giao cho lắm. Anh không biết ngậm miệng mà nói rằng mình đáng được cho giải ngũ. Sau chót anh tranh cãi rằng mình phải được giải ngũ với lý do là nếu bị ép buộc ra trận trở lại, anh sẽ chỉ tán loạn tâm thần nữa mà thôi và ai cũng sẽ mất giờ vô ích. Khi ấy anh sẽ phải về đây trở lại, và rất có thể là lần này anh sẽ không bình phục được.
Bác sĩ không quan tâm chút gì với những biện luận này. Chuyện của họ là chữa lành thân xác và tâm thần của bệnh nhân tới mức họ có thể cho xuất viện, để lấy giường cho các nạn nhân chiến trận được mang về. Họ không thể tạo biệt lệ. Thử nghiệm của họ cho thấy là Rosenberg tới nay có thể được gửi ra mặt trận trở lại. Họ coi là anh đủ sức để tác chiến ngay ngoài trận tuyến để cho xuất viện.
Bây giờ anh chỉ có thể nằm trên giường và tưởng tượng ra những cảnh kinh hoàng mà anh đã trải qua khi trước. Kỳ này sẽ tệ hơn. Anh sẽ được cho vào một đơn vị lạ, với những ai rất có thể giống như Cummings và Brainard. Không ai sẽ giúp anh như Hanson.
Anh bắt đầu khóc khi nghĩ tới Hanson và tình bạn nồng nàn mà thô lỗ, và tài kiếm ra nơi trú ẩn của anh chàng. Lúc đó anh sầu não vô cùng, than thân trách phận vì thấy không còn hy vọng gì tránh được cuộc chiến.
Anh nằm liệt giường trở lại, đăm đăm nhìn lên trần và khi thức ăn được mang tới anh bỏ mặc. Điều dưỡng viên báo cáo tình trạng mới này, vì nó thật sự nghiêm trọng.
Bác sĩ thấy đây là trường hợp nằm ngoài kinh nghiệm thông thường của họ. Họ không biết Rosenberg không phải là người có thể bị ép để thành lính giỏi. Anh là người hiền lành không muốn làm ai bị thương hoặc muốn mình bị thương. Anh yêu đời và sẽ tranh đấu để sống. Anh không phải loại người hung hăng như lính tráng. Họ không biết là anh sẽ nằm trong hồ sơ của họ vô hạn định trừ phi họ tìm được cách cho anh giải ngũ.
Trong lúc này anh bắt đầu có dấu hiệu suy sụp tâm thần. Mới đầu y tá tưởng anh làm bộ, nhưng chẳng bao lâu họ thấy anh chàng không còn tự chủ, bình thường. Anh nói láo, ngồi nhặt bụi trong mền và cười vẩn vơ, nụ cười của kẻ không còn kiểm soát được trí não mình.
Thực vậy, Rosenberg nay an toàn thoát khỏi chiến tranh.
CHƯƠNG XX
Gordon Brainard vẫn còn quanh quẩn ở bệnh viện và tìm cách tiếp xúc với Carol. Có hai hay ba lần anh tưởng tượng là đã làm cô ý thức được là có anh. Cô giật mình khi có cảm giác nhẹ nhàng trên bàn tay và lập tức trí nghĩ ngay tới Gordon. Cô có thể cảm nhận có sự hiện diện thật rõ ràng tới nỗi cô nhìn quanh, như thể mong được thấy anh. Trọn cảm xúc chỉ thoảng qua trong tích tắc, và cô mỉm cười khi nghĩ tới câu chuyện khó tin của Flanagan, và làm sao cảm xúc này có thể là kết quả của chuyện ấy trong tiềm thức của cô.
Rồi có một tối Carol bị thúc đẩy đi ra chỗ mà hai người hay hẹn hò một lần nữa, để có được vài phút cho riêng mình, cô lại cũng có cảm giác ở bàn tay và cảm nhận là Gordon ở bên cạnh cô. Khi cô tới chỗ này, thì nó luôn luôn làm gợi nhớ những giây phút vui vẻ mà hai người đã trải qua với nhau ở chỗ ấy. Thành ra cô cho rằng cảm giác lạ lùng này chỉ là do cô nghĩ tới Gordon.
Khi thấy là không thể làm cô cảm biết về sự hiện diện của mình, Gordon hóa tuyệt vọng. Anh lại còn đi tìm trong các bệnh nhân để xem may ra có ai, giống như Flanagan, có thể thấy hoặc nghe được anh. Phải chi anh có thể tìm được ai khác như vậy, và chuyển được lời nhắn cho Carol, anh có thể thuyết phục được cô là anh còn sống và đang hiện diện.
Mỗi ngày và mỗi đêm anh chờ ở giường của người bệnh và người bị thương. Anh nói chuyện với mỗi người ở đó. Làm như không có ai thấy hoặc nghe anh. Anh gần như hết hy vọng khi tình cờ bắt gặp một trong những người này ngồi ở giường viết trên tập giấy. Anh đã nghe nói tới tự động ký (automatic writing) và anh thử coi mình làm được không.
Anh lính ngưng lại trước khi sang trang mới, không biết viết gì tiếp. Anh có vẻ mệt mỏi và không cố gắng viết thêm. Trí anh trống rỗng, anh nguệch ngoạc lăng nhăng trên tờ giấy trắng.
Đột nhiên Brainard tập trung tư tưởng vào bàn tay anh lính khi thấy cơ hội này. Anh tìm cách điều khiển bàn tay với trí của mình và khiến nó viết ra mẫu tự và chữ. Anh bắt đầu khiến nó viết:
– Đây là Gordon Brainard viết. Xin cho cô điều dưỡng Carol Carlisle hay là tôi gửi cho cô mẫu tin này: Tôi sẽ luôn luôn ở cạnh cô.
Người lính kinh ngạc nhìn xuống điều anh vừa viết. Anh quay sang mấy người bên cạnh và nói cho họ nghe.
Khi Carol đi thăm bệnh, những người này kêu to gọi cô đến để xem mẫu tin. Cô tưởng là trò đùa gì đó nên khi đi lại chỗ họ và được cho coi mảnh giấy, cô tưởng họ muốn đề nghị có thêm thức ăn hay thức uống. Cô cầm mảnh giấy và đọc chữ ghi trên đó. Carol hóa tái nhợt một chút, lên tiếng hỏi mà giọng run run.
– Ai viết cái này ?
– Tôi viết, người lính trả lời rồi nói thêm. Tôi đang viết thư về nhà và khi ngưng lại, cảm thấy mệt một chút, không để ý hay nghĩ ngợi tới chuyện gì, mà tay tôi làm như ngứa ngáy và bắt đầu viết. Tôi thấy lạ lùng hết sức nhưng làm theo cho tới khi nó ngưng.
Nghe lời giải thích này ai cũng kinh sợ. Một người ở giường gần bên nói.
– Người ta gọi đó là tự động ký. Đó là do vong linh làm.
Carol quay sang người này, một anh chàng trông thô kệch đang tĩnh dưỡng với vết thương ở vai. Nhiều người mong muốn được nghe thêm về chuyện tự động ký này, nhưng Carol nói.
– Coi nào, các anh đâu có tin là có vong linh người chết, phải không ?
Tự nhiên là có nhiều câu trả lời khác nhau đáp lại câu hỏi này. Một số ít người nói họ tin, và nhiều người hơn nói không tin. Người lính viết mẫu tin nói:
– Tôi nghĩ là có ai đó khiến tôi viết chuyện này. Hoặc đó là vong linh hoặc có ai đó trong chỗ này điều khiển tay tôi. Chắc chắn là tôi không có viết nó. Tôi chưa hề nghe nói đến tên Gordon Brainard lần nào.
Carol mau lẹ hỏi.
– Anh có chắc không ?
– Tôi dám thề trước một chồng kinh thánh.
(còn tiếp)
We Know These Men – Wilfred Brandon