VỊ CHÂN SƯ

Vị Chân Sư(tt)

Cyril Scott- The Initiate

(Xem Vị Chân Sư từ số đầu tiên trong mục Sách Dịch)

XIX

 

Sáng hôm sau hai lữ khách lại lên đường, lần này là chặng chót của cuộc hành trình. Cynara nắm tay Antonius khi sóng bước với anh, gọi anh là anh hùng của cô và những tên trìu mến khác, tỏ sự mến thương, thán phục, yêu quí. Thỉnh thoảng họ cười phá lên với nhau về diễn biến của hôm qua, và đôi lúc khác lại buồn một chút vì lòng thương xót.Bởi Antonius nói.
– Nếu kết tội ai vô tội lại dễ dàng như vậy, thì cũng dễ kết tội hằng trăm người, và tuy trong trường hợp của anh nó không có ảnh hưởng gì vì anh, cũng như em, có hạnh phúc của linh hồn mà không gì có thể lấy mất đi, tuy nhiên người khác không được may mắn như thế, và có thể bị khổ sở không tả được khi bị bại như vầy.
Nhưng Cynara đáp.
– Tuy điều anh nói đúng, nhưng ngay cả ai vô tội mà bị kết tội cũng không hoàn toàn vô tội theo nghĩa của chữ, vì anh quên rằng họ đau khổ chỉ vì lỗi lầm ngày trước mà tuy họ không còn nhớ, vẫn mang lại hệ quả theo luật Nhân Quả. Thế nên, anh yêu của em, anh đã quên chính lời của mình hôm qua, và theo một nghĩa lại tội nghiệp những ai chỉ dọn đường cho hạnh phúc bằng cách trả dứt nợ cũ của họ.
Antonius hôn cô, cười và nói.
– Ồ, kẻ đầy minh triết ! em luôn luôn có sẵn biện luận để làm tan nỗi buồn của anh, em quả thật là hiện thân tuyệt diệu của sự An ủi; vì tuy nhiều người có thể làm cho tâm trí quên đi sự đau lòng, em xóa bỏ nỗi đau với sự khéo léo không sai chạy. Nhưng còn một nỗi đau nhỏ mà anh không muốn gạt mất, em có biết là gì không ?
Và cô đáp.
– Làm sao em biết được ?
Antonius nói.
– Hãy đọc tư tưởng của anh, anh tin chắc em làm được.
Nhưng Cynara đáp.
– Không, điều đó không được làm nếu không có phép của anh.
Và rồi Antonius bảo.
– Nhưng anh cho phép em.
Cynara phá ra cười, trông ngượng nghịu một chút và nói
– Tư tưởng của anh có một câu hỏi và một mong ước.
Antonius hỏi.
– Em đoán đúng rồi, thế em trả lời ra sao ?
Cynara đáp.
– Em sẽ cho anh câu đáp ở cuối chặng đường khi chúng ta quay về nhà cũ, nếu ta có quay về đó; còn bây giờ em sẽ cho anh nụ hôn thay vào, để khóa kín môi anh.
Khi nhận nụ hôn của cô xong, anh nói.
– A, nói đến nhà làm anh chợt có ao ước không ngăn được, muốn thấy Pallomides một lần nữa, người bạn thân yêu của anh. Gương mặt điềm tĩnh và đẹp đẽ của anh ấy hiện lên trước mắt anh như hình ảnh thiêng liêng, như thể anh ấy nói với anh xuyên qua không gian thăm thẳm. Ô, thực lâu quá rồi từ ngày anh gặp anh ấy lần chót trong villa của anh ấy sát biển. Và nay, cô phù thủy bé nhỏ !anh tin bằng cách nào đó em có thể làm hiện ra hình ảnh của Pallomides trước mắt anh, để làm phân tán tư tưởng của anh cho đừng hỏi nữa, có phải thế chăng ?
Và cô trả lời.
– Không, không phải vậy đâu, chắc chắn anh bạn Pallomides của anh đang nghĩ tới anh ngay phút này, và tâm trí anh tựa như tấm gương, phản chiếu lại hình ảnh của anh ấy.
Ngay khi anh vừa nói xong, hai người đi tới khúc quanh của con đường và kìa, ngay trước mặt họ là một con chó nằm đó với chân đau, tỏ vẻ khổ sở, rên lên ư ử thật tội nghiệp. Lập tức Antonius đi tới vuốt ve, con chó vẫy đuôi nhìn anh van vỉ, làm cho Antonius lại vuốt ve nhiều hơn, nói chuyện với nó mà cùng lúc xem xét vết thương. Anh thấy có một chiếc gai lớn đâm vào thịt làm đau nhức.Rồi Cynara nói.
– Anh tìm cách lấy dầm ra đi, còn em kiếm lá rịt lên, sau khi rửa vết thương cho sạch. 
Nói xong cô đi vào cánh đồng gần đó, mang theo một cái nồi nhỏ trong gói hành lý của cô để lấy nước về từ suối róc rách trên núi xuống. Về phần Antonius, anh bẻ một chiếc gai nhọn trên bụi cây bên cạnh và nói êm ái với con chó, trong lúc bắt đầu lấy dầm ra.
– Này chú nhỏ, dùng gai này để lấy gai khác ra, lấy độc trị độc ấy mà.
Con chó rên rỉ, sủa lên, ngọ nguậy, nhưng mà nó hiểu và biết ơn. Khi lấy được gai ra rồi, con chó vẫy đuôi, liếm tay ân nhân cho tới khi Cynara quay lại với chiếc lá và ít nước trong nồi. Cô rửa vết thương, xé mảnh vải trong gói hành lý và băng lại với chiếc lá nằm trên vết thương.Cô nói với Antonius.
– Ta không thể để đứa em nhỏ này chết đói trên đường, cách xa nhà cửa. Phải mang nó theo với chúng ta, để nó không bị vô gia cư, đi lạc và rồi mất tích.
Nói xong cô nhẹ nhàng bồng con chó lên tay và mang nó theo. Đến chiều, sau chặng đường dài leo núi, ba khách lữ hành đến một ngôi làng nằm trên sườn núi. Trên mặt đất có tuyết vì nơi đây ở cao trên núi và đang là mùa đông, nên họ vừa lạnh, vừa đói mà cũng mệt mỏi; con chó cũng không nhẹ gì khi phải mang một chặng dài. Họ chỉ thấy một nhà khách xiêu vẹo, chỏng chơ bởi không có mấy khách trọ tới chỗ hẻo lánh này, nhất là vào mùa đông.Tuy vậy họ có được thức ăn, nước uống và bếp lửa với khúc củi cháy reo vui, mang lại sự ấm áp. Ông chủ quán tỏ ra ân cần và tốt bụng với khách, mà cũng đầy thắc mắc muốn biết có chuyện gì làm họ đến chỗ thâm sơn cùng cốc này, và vào thời điểm trái mùa như vậy. Để trả lời thắc mắc của ông, Antonius nói.
– Ông bạn này, chúng tôi đi tìm một tu viện nằm gần hay trên đỉnh núi này, nên sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ lên đường không chậm trễ.
Ông chủ quán già tốt bụng ấy đưa tay lên tỏ vẻ kinh sợ và nói.
– Quí vị không lên được tới đỉnh núi đâu, và lại trong mùa đông, rồi một trong hai vị lại là phụ nữ. Ngoài ra, quí vị muốn gì với những tu sĩ lạ lùng trên đó, người ta đồn rằng họ luyện đủ thứ phép thuật và theo chúng tôi biết, không hề nhận khách nào tới thăm.
Antonius trả lời.
– Dù vậy chúng tôi vẫn sẽ đi, chắc chắn đó là nơi chúng tôi muốn tới trừ phi chết trên đường.
Ông chủ quán vặn vẹo tay, nói.
– Khổ chưa, khổ chưa, chắc chắn quí vị sẽ phải bỏ mình trong tuyết hay rơi xuống vực, hay chết lạnh và mệt mỏi. Như thế, chỉ vì khờ dại mà hai vị gặp cái chết, mất dấu trong đời.
Antonius nói.
– Này ông bạn, không phải thế đâu vì chúng tôi hết sức mạnh mẽ, đầy sinh lực, nên không có gì phải sợ, và chớ lo lắng gì cho hai chúng tôi.
Nhưng người chủ quán trả lời.
– Hai vị trẻ trung, đẹp đẽ thế này mà lại thành xác chết lạnh cứng nằm trong tuyết, không mắt người trần nào nhìn ngắm được quí vị nữa, chỉ có sao trên trời là còn thấy hai vị thôi.
Antonius nói.
– Ông có quả tim thật nhân từ, trời Phật sẽ thưởng cho lòng thiện cảm và nỗ lực tốt lành của ông ngăn không muốn chúng tôi theo đuổi chuyện của mình. Nhưng lòng nhân từ của ông khơi dậy lòng nhân từ của chúng tôi đối với ông, và bởi chúng tôi sẽ không đổi ý, xin ông xuống hầm rượu lấy chai rượu ngon nhất để ta cạn ly, xua đuổi sự buồn rầu.
Gương mặt của ông lão tốt lành ấy sáng lên, và cám ơn Antonius, ông lệt bệt ra khỏi phòng đi lấy rượu. Khi ông đã khuất, Cynara nói.
– Anh thấy chăng, các vị bên Tả Đạo lại ra công ngăn cản chúng ta, mà lần này họ làm một phần xuyên qua lòng lành, sự tốt bụng và dạ ân cần, dùng ông lão dễ mến này cho mục đích của họ, thay vì kẻ tán gẫu và quan tòa không công minh và ai tương tự như khi trước. Quả thật người tốt lành cũng như người ác có thể được dùng cho mục đích xấu, nhưng như anh nói, ông bạn của ta sẽ không gặp việc không hay nào cho ông, bởi ông không có ý định xấu. Nhưng ông với sự tốt lành của ông thì không giống như nước trong sạch của giòng sông, vừa làm lành là giúp nhiều người đỡ khát mà cùng lúc ngăn không cho lữ khách theo đường của mình, và do vậy làm điều xấu ?
Antonius cười với người yêu đầy vẻ thương mến.
– Nhưng, anh nói, này cô gái giảng luân lý, lần này thí dụ của cô nó hơi thiếu sót, vì các vị Tả Đạo có dính dáng chi đến giòng sông ?
Cynara trả lời.
– Họ xếp đặt để xui khiến lữ khách tới chỗ không có cầu, không có chỗ nông, hay chỗ có giòng nước chẩy xiết mà người ta sợ không dám lội qua.
Thế nên Antonius phá ra cười.
– Em nó lý lắm, nay anh chịu phạt bằng cách đền em một chiếc hôn.
Và rồi, khi sắp tới giờ đi ngủ, Antonius tham thiền và sau một lát thấy Petrius đứng bên cạnh, sáng rỡ đầy nét thương yêu. Vị ẩn sĩ nói.
– Này học trò của ta, con làm khá lắm và hôm qua con đã gieo nhân lành, biến phiên xử của mình thành bài giảng cho lợi ích của dân chúng, biện hộ cho mình mà làm như không biện hộ chi, không tiết lộ bí mật nào theo như luật lệ của chúng ta. Nay, để thưởng lại, con sẽ du hành tối nay trong lúc thân xác say ngủ nhưng linh hồn con vẫn giữ tri thức, đi vào những vùng có nét diễm lệ và sự Bằng An không tả được. Thế nhưng hãy cẩn thận kẻo con tự bảo mình, 'Nỗi hoan lạc này quá đủ, ta nó cần phải đi xa hơn để đối mặt với thử thách cuối cùng và to lớn nhất ?' Bởi hãy biết rằng, trước khi tới được Điểm Cùng, trong tim người sẽ luôn luôn có mối Bất mãn Thiêng liêng, hằng thì thầm 'Bấy nhiên vẫn chưa đủ', vì chỉ khi tới Điểm Cùng mà sự Bằng An mới trở thành Tâm thức Vĩnh cửu Tuyệt đối, không hề thiếu vắng trong tâm nữa. Vì vậy, như ta đã nói, hãy cẩn thận và xin chúc lành cho con !
Đoạn Petrius đột nhiên mất dạng. Vậy đêm hôm ấy Antonius có thân xác chìm vào giấc ngủ say mà tâm thức của linh hồn ở trong tình trạng không thể tả được. Đến sáng anh thức giấc, dụi mắt, tỉnh táo theo cách chưa hề cảm thấy trước đây, mà cùng lúc cảm thấy như thể anh trở về nhà tù, hay một trạng thái mơ màng hơn là đời sống tỉnh thức. Khi anh dậy và thay y phục rồi cùng Cynara ăn sáng, anh nói.
– Em yêu, tối qua trong lúc ngủ anh cùng với em ở trong cõi có sự hoan lạc không sao tả xiết, đầy ánh sáng và mầu sắc, không bút mực nào nói cho hết. Nay, nói anh nghe, em nó nhớ lại trạng thái tuyệt vời như thế chăng ?
Cô đáp.
– Có, mà em không thể tả cho anh về trạng thái ấy, vì như anh nói, ngôn từ không sao mô tả tình trạng vượt ra ngoài hết mọi kinh nghiệm có thể có trên đời. Nhưng em có thể nói để anh biết điều này, là tâm thức cõi trần có vẻ như ở chỗ mù mờ, không thật và là ảo mộng so với trạng thái mà hai ta vừa trở về. Nay em hiểu trọn vẹn vì sao các nhà huyền học và triết gia ai cũng mô tả sự xuất thần và mặc khải ngất ngây, bằng những ngôn từ khác nhau và đối nghịch nhau, khiến ai chưa kinh nghiệm phải chỉ trích và nghi ngờ; bởi các nhà huyền học ấy, khi cố gắng mô tả điều không thể mô tả, đã phải dùng thí dụ quá đáng, cực độ như nói rằng đường phố dát vàng và ngọc quí, là điều không có trong thực tại. Đó chỉ là nỗ lực yếu ớt nhằm cho ý niệm nào đó về sự sáng chói rực rỡ, lộng lẫy là tính chất của những cõi cao như vậy.
Antonius nói.
– Em yêu, em còn muốn tiếp tục lên đường chăng sau khi đã kinh nghiệm những điều vừa qua ?
Cynara đáp.
– Có, và ngay phút này.
Hai người cụ bị hành lý với thức  ăn và nước uống, vì trên đường không còn làng mạc nào, và để lại con chó cho người chủ quán tốt bụng, vẫn tiếp tục can ngăn xin họ ở lại. Họ lên đường giữa không khí lạnh sắc, nhưng con chó, do lòng biết ơn, sủa và rên rỉ, ráng tìm cách thoát khỏi cánh tay kềm giữ của người chủ mới khi thấy họ ra đi, và họ vẫn còn nghe tiếng nó rên rỉ khi đã bước xa. Antonius nói.
– Anh mừng là không mang con vật đáng thương ấy theo, bởi sợ rằng nó sẽ chết vì lún tuyết. Nay, con chó nó nghĩ  thầm  (nếu có thể nghĩ được mà anh không nghi ngờ chuyện đó) 'Con người thật lạ kỳ, phút này đầy lòng tử tế mà phút sau không tử tế chút nào, khiến lòng mình đầy tình thương họ vì một hành vi nhân ái, rồi sau đó quay lưng bỏ lại mình đằng sau'.
Cynara đáp.
– Và không phải chỉ có chó mới suy nghĩ như vậy về chủ của mình, mà con người đối với thiêng liêng cũng tương tự vậy. Khi gặp may thì họ nói 'Trời thật tốt lành', rồi khi gặp chuyện không may thì họ nói 'Trời bỏ ta rồi', mà không hề nghĩ là chuyện sau là cách biểu lộ lòng lành của Thượng Đế y như chuyện trước. Không, mà còn hơn thế nữa, ngay cả việc anh bỏ lại con chó là sự thể hiện nhiều hơn lòng tốt của mình, còn hơn là mang có theo để bị chết trong tuyết. Mà lý do cho việc con người không hiểu được Thượng Đế thì không phải kiếm đâu xa, vì lỗi lầm của họ nằm trong sự kiện là xem mọi chuyện chỉ một phần thay vì trọn sự việc, cho là phần này xấu và phần kia tốt, và luôn hỏi là tại sao chuyện như vậy. Người chưa hiểu biết luôn sẵn sàng trách móc Thượng Đế và luật trời, thay vì tự trách móc mình, quên rằng điều gì Trời định thì họ cũng vẫn thấy có lỗi lầm và cho là sự việc có thể được sắp xếp thuận lợi hơn.
Antonius bảo.
– Quả thật thực hành làm em ăn nói hùng biện, mà đó là em không đọc hay đọc ít sách. Sự thật càng lúc càng rõ là lời hùng biện và hứng khởi đến từ con tim mà không phải đầu óc.
Trong lúc anh đang nói, đột nhiên họ nghe con chó ráng sức chạy tới chỉ với ba chân băng qua tuyết. Cynara nói.
– Xem kìa, anh thua rồi, con vật trung thành đã dứt dây buộc và thoát ra.
Rồi con chó chạy tới, vẫy đuôi nhẩy lên xuống tới lui, ban đầu quanh Antonius rồi sau đó quanh Cynara, khịt mũi, hân hoan mừng rỡ nên hai người không có lòng nào muốn đuổi nó về.Cynara cười và nói.
– Xem nào, con chó này trung thành với chủ của nó còn hơn là con người với chủ của mình. Nó nói ' Dù chủ có vẻ muốn bỏ rơi ta nhưng ta sẽ không bỏ rơi họ'.
Cô vuốt ve bộ lông xơ xác lơ thơ của chó và hôn lên đầu nó. Thế nên nay ba người bì bõm đi suốt ngày trong tuyết, với ánh nắng mặt trời chiếu sáng lóa làm chói mắt, nhưng lòng họ hớn hở. Đường lên dốc rất khó nhọc, chốc chốc Antonius phải tìm lối đi.Quanh họ tứ bề lô nhô cơ man là đỉnh núi trắng với thung lũng mầu nâu và xanh nhuộm mầu trời và bóng mây, còn không khí trong trẻo như rượu champagne hảo hạng.Nhưng  chiều xuống thì trời bắt đầu lạnh như đá, mặt trời chìm dần như vầng tròn lớn đỏ tía, từ giã trái đất, bỏ đi để lại nó như quả tim không còn tình thương, hơi ấm và sự vỗ về cùng mọi điều làm duy trì sức sống. Antonius nói.
– Ta không còn thấy đường nữa, mà cũng quá mệt không thể đi xa hơn, vậy ta phải dùng tay đào hố trong tuyết để tạm trú qua đêm, tránh gió và ngơi nghỉ. Mà chúng ta không được phép ngủ quên, bởi  trong tuyết có nghĩa không bao giờ thức dậy nữa.
Họ làm như anh nói, rồi nghỉ một lúc lâu cho tới khi mặt trăng lạnh lẽo nhô lên, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trắng nhạt, trông giống như mặt nạ treo nghiêng trong vòm trời xanh thăm thẳm. Họ cặm cụi đi thêm mấy tiếng đồng hồ, càng lúc càng khó khăn cho tới khi rã rời hết sức, họ bắt buộc phải đào hố trong tuyết và nằm xuống tránh gió.Họ trải qua trọn đêm như vậy, mỗi giờ trôi qua lại càng thêm khó khăn, tới cuối họ tưởng như phải chết.Nhưng cuối cùng khi mặt trời mọc thì họ cũng dậy theo, lại bắt đầu cuộc leo núi  cực nhọc. Con chó càng lúc càng yếu và mệt mỏi quá nên Antonius phải mang nó lên vai cộng thêm với sự mệt nhọc của mình, vì anh nói.
– Thà anh chết còn hơn là bỏ rơi nó cho chết.
Nhưng Cynara nói.
– Chẳng bao lâu nữa anh sẽ phải bỏ lại cho em và nó chết, vì chỉ một lát nữa thôi là em sẽ không còn đi nổi nữa.
Anh nhìn cô lo lắng hết sức, thấy cô hốc hác và đau ốm, nên tim anh gần như muốn khóc vì xót thương và vì yêu mến. Anh ráng  thúc đẩy cô bằng những lời gợi hứng, nói rằng đường đi sẽ không gian nan hơn nữa bởi họ đã trải qua một chặng dài, nhưng thời gian trôi qua, sức lực cô càng lúc càng kiệt và cô không thể tiến thêm. Tới cuối, mặt trời lại chìm dần lần nữa và đêm lạnh giá phủ lên địa cầu, cô quị xuống, hoàn toàn không sao có thể bước thêm bước nữa.
Antonius tuyệt vọng hết sức, không biết phải làm gì vì quay về chỉ vô ích và thiệt mạng y như tiếp tục đi tới; còn mang cô trên tay thì không thể được, bởi sức lực của anh cũng đã mỏi mòn. Anh bắt đầu xoa hai bàn tay của cô, rồi gương mặt cô, sang tay chân, ôm cô vào sát người anh, thì thầm lời êm ái, còn con chó nép sát vào hai người, bầy tỏ tình thương mến và liếm mặt với bàn tay cô với hết sức mà nó có thể có được khi quá đuối rồi. Cynara thều thào.
– Anh đi một mình đi, anh yêu, để em nằm ngủ, vì nay em biết các Chân Sư muốn nói gì, và việc đạt tới mục đích của em không phải là ở trong thân xác này, mà là bên kia cửa tử.
Antonius trả lời, hôn cô với trọn tâm hồn mình.
– Vậy thì cho anh sự thành đạt cũng là bên kia cửa tử, vì  anh không thể rời em lúc này, cho dù có được cả thế giới.
Cô bắt đầu van lơn, năn nỉ với trọn chút hơi tàn sắp mất, nói.
– Làm sao em có thể vui sướng được khi biết anh thất bại vì em ?
Và anh đáp.
– Chết với em là thành công mà không phải là thất bại, vì anh thật sự tin đây là thử thách sau cùng, thử thách chót của con tim là từ bỏ sự sống để chúng ta có lại được nó trong thực tại, và ra khỏi thân xác ngục tù là được tự do mãi mãi.
Cô trả lời thều thào.
– Không đâu, vì anh vẫn còn sức để đi tới đích trên đời, có lẽ các Chân Sư định rằng cái chết dành cho em mà không phải cho anh.
Cô lại cầu xin anh tiếp tục đi, để lại cô nằm ngủ trong tuyết.Bỗng tiếng cô ngưng bặt và mắt nhắm lại, gương mặt trắng bệch mầu chết chóc, và Antonius áp môi anh vào môi cô, bất động vì đau đớn căng thẳng, không cảm thấy có hơi thở nào.Anh kêu to vì tuyệt vọng.
– Không còn gì trên đời cứu được em nữa sao ? Thầy của chúng ta đâu ? Hạnh phúc của lòng anh đâu ?
Trong một chốc anh nức nở mà tưởng như mấy giờ đồng hồ, vật vã, tự nhủ lòng.
– Nay ta hoàn toàn bị bỏ rơi và cô độc. (Nỗi thống khổ này xẩy ra trước việc thành đạt có ghi trong mọi  sách vở huyền học).
Nhưng con chó trung thành liếm tay anh, ép miệng vào mặt anh, nép sát hơn nữa vào người Antonius, xong rên rỉ, vẫy đuôi, kêu to và liếm nữa, ép gần thêm để tỏ thiện cảm và an ủi, mỗi hành động đều sâu đậm như sự đau lòng của chủ nó. Đột nhiên nó ngưng lại, ngẩng đầu vểnh tai lắng nghe, và rồi nó sủa, đánh hơi và sau hết, trong một lúc làm như nó hết còn sự mệt mỏi mà gấp gáp chạy nhốn nháo bằng ba chân, mất dạng sau một khối tuyết lớn đứng tựa như tháp canh ở bìa dốc núi.
Antonius bỏ tay che mặt xuống, nhìn lên thắc mắc; lập tức đằng sau khối tuyết có hai bóng người cao lớn xuất hiện, với con chó nhẩy lăng quăng quanh chân và sủa bên cạnh họ, như muốn giục họ đi nhanh hơn. Hai người mặc y phục lạ lùng của tu sĩ, mầu sậm, có râu dài nhọn ở cuối, tuy Antonius quá choáng ngợp và không để ý gì khác trừ chuyện ấy là hai người đàn ông. Nhưng khi họ tới gần, anh nhận ra y phục của họ và biết ngay đây là các tu sĩ thuộc nhóm Huynh Đệ, vì trăng nay đã lên cao, chiếu sáng họ với ánh trăng nhạt. Khi họ tiến lại gần sát, lòng đau khổ quá sức nên anh sấp mình dưới chân họ và kêu to.
– Ồ, các Thầy, các vị đến trễ quá, và người yêu của con đã chết rồi.
Một trong hai người, kẻ cao nhất và uy nghi nhất, đỡ anh lên với sự dịu dàng của người nữ, nói bằng một giọng êm đềm vô tả và khuyến khích.
– Không đâu, anh bạn của tôi, cô chỉ mới ngất đi mà thôi.
Lập tức người kia lấy ra một ve nhỏ có chất nước sậm mầu, nâng đầu Cynara lên, mở miệng cô và chế thuốc vào miệng. Một lát sau, lúc Antonius ngây người nhìn căng thẳng và hy vọng, cô mở mắt ra. Khi ấy cũng tu sĩ đó nhấc bổng cô lên tay như thể cô chỉ là đứa trẻ, và nói.
– Tôi sẽ mang cô về, đứng ở đây lâu không tốt, còn anh ráng theo tôi ngay khi nào anh đủ sức.
Đoạn ông quay người bước đi.Nhưng Antonius loạng choạng nói.
– Tay chân con không cử động được nữa, đầu con rối mòng và con hoàn toàn kiệt sức.
Vị tu sĩ cao quì xuống cạnh anh, xoa bàn tay anh một lát và mỉm cười thương mến. Ông nói.
– Nỗi gian nan của anh đã qua rồi, anh bạn à, nay anh đã qua thử thách gay go nhất mà không bị gì khác hơn là thể xác kiệt quệ, nhưng nó sẽ mau sớm hồi phục. Giờ xin hãy uống thuốc này, có sẽ giúp anh tỉnh lại hơn bất cứ  thuốc gì đã làm anh tỉnh trước đây.
Nói xong, ông lấy ra một ve thuốc kề vào môi Antonius.Anh uống lấy, ngả đầu vào lòng vị tu sĩ như đức trẻ được dỗ dành. Rất mau sau đó anh bắt đầu cảm thấy tươi tỉnh và mạnh trở lại, mọi cảm giác đau ốm và chóng mặt như có phép mầu biến mất đi, còn tâm hồn thấy được nhẹ nhõm không sao tả được, sâu đậm tới mức anh gần như muốn kêu to lên vì vui sướng, tràn lan vô bờ y như một phút trước đây anh sầu khổ khôn xiết. Thay vào đó, mãi lát sau anh nói.
– Nay con sẵn sàng để đi, mừng là có thể bước đi được nữa, y phục đã đông cứng lại và sợ là không tới chỗ được, con hy vọng không xa đây lắm.
Vị tu sĩ nói.
– Không, nó rất gần đây, chỉ một lúc ngắn là ta sẽ tới đó.
Nói xong ông đứng dậy, nhẹ nhàng nâng Antonius đứng lên theo và hai người bước đi ra xa. Nhưng khi họ mới đi được vài bước, thình lình Antonius ngưng lại và hỏi.
– Còn con chó, sao nó không đi theo ?
Anh nhìn quanh thấy con vật trung thành nằm bất động trên tuyết. Anh nói với tình thương chan chứa trong lời.
– Ôi, nếu người bạn thân mà chết đi thì tim con hẳn sẽ vô cùng thương tiếc, mà có lẽ nó chỉ mê man thôi, có thể làm tỉnh lại được.
Lập tức anh quay lại quì xuống cạnh con chó, vỗ rồi xoa nhẹ, tìm cách làm nó tỉnh dậy nhưng chỉ hoài công. Anh nói với vị tu sĩ.
–  Xin thầy cho con thần dược để con chó bất hạnh này tỉnh lại.

(còn tiếp)