MỐI TÌNH CỦA HOA SEN TRẮNG (8)
Mối Tình của Hoa Sen Trắng (tt)
Idyll of the White Lotus– Mabel Collins
Xem Mối Tình của Hoa Sen Trắng Các Bài Trước
Một lát sau đuốc thắp sáng lên trở lại. Tôi thấy có mười ngọn, do mười giáo sĩ cầm, tất cả đều mặc y trắng thêu đậm chỉ bằng vàng, cũng như là y của Agmahd. Trong nhóm có Kamen Baka. Gương mặt ông thấy lạ lùng với tôi. Làm như đó là nét mặt của ai ngất ngây xuất thần.
Agmahd mở cửa đưa chúng tôi ra bậc thềm dẫn xuống sông. Một chiếc thuyền khác giờ được neo ở đó. Nó to, sàn rộng chung quanh có những lọ chứa gì đó được đốt cháy tỏa hương nồng. N những bình này xếp thành vòng, bên trong có vẽ một vòng tròn đỏ tươi và nằm trong đó là một hình mà tôi không hiểu. Hai bên lườn thuyền, thấp hơn sàn thuyền được nâng cao có những tay chèo ngồi, là các giáo sĩ y trắng. Tất cả đều ngồi yên, lặng lẽ, mắt cúi xuống chờ đợi. Thuyền có treo những tràng hoa dầy, kết lại với nhau cho tới khi trông chúng giống như sợi thừng lớn. Mỗi đầu thuyền có một đèn cháy sáng.
Chúng tôi lên thuyền. Agmahd đi vào trước và đứng ở giữa vòng. Tôi đứng bên cạnh ông. Giữa chúng tôi mà tôi thấy rõ bằng mắt mình, là hình dạng ấy. Cô phát ra ánh sáng như ánh sáng soi rõ thánh điện, chỉ có điều bớt chói hơn thôi. Nhưng tôi thấy là không ai khác thấy sự hiện diện của cô ngoài tôi.
Mười giáo sĩ cũng vào thuyền, và ngồi bên trong vòng đỏ tươi, tức hoàn toàn bao quanh chúng tôi. Rồi thuyền chậm chạp quay ra khỏi các bậc thềm. Tôi thấy có nhiều thuyền khác đằng trước và đằng sau chúng tôi. Tất cả có treo hoa, đèn, tất cả đầy những giáo sĩ y trắng. Lặng lẽ, cuộc diễn hành trên lòng con sông thánh bắt đầu và đi về thành phố.
Khi sau cùng chúng tôi ra bên ngoài đền thờ, tôi nghe một tiếng thì thầm sâu vang lên tràn ngập không khí. Nó dài và sâu quá làm tôi run rẩy vì lạ lùng, nhưng nó không làm xáo trộn ai khác, và chẳng mấy chốc tôi nhận ra ý nghĩa của nó. Khi mắt tôi đã hóa quen với ánh sao, tôi thấy là trọn những cánh đồng hai bên bờ sông là một khối đầy những hình dạng chen lấn, xô đẩy nhau. Biết bao nhiêu người đứng đầy ở mé nước, và đầy cánh đồng xa tới mức tôi có thể thấy được. Đây là một lễ hội lớn mà tôi không biết. Tôi thắc mắc một lúc; và chẳng bao lâu nhớ là quả thật tôi có nghe nói về nó, nhưng tôi có bao lạc thú ngay quanh mình nên không để ý.
Có lẽ nếu còn ở lại trong thành phố hẳn tôi sẽ lẫn trong đám đông, nhưng nay tôi bị tách biệt với mọi người, và thấy như tách biệt với những gì là nhân tính. Tôi đứng lặng yên, bất động như chính Agmahd. Mà hồn tôi bị dằng xé vì cơn tuyệt vọng tôi không hiểu, và bị nỗi kinh hoàng về điều chưa biết mà chưa xẩy ra, đè bẹp.
Chương III
Khi đoàn thuyền lướt trên sông, thình lình sự yên lặng sâu thẳm bị một bài ca vang lên phá vỡ. Nó phát ra từ các giáo sĩ chèo thuyền. Từ mỗi thuyền bài thánh ca có âm thanh vang dội, và tôi có thể thấy cái chuyển động lớn, thấy rõ ngay cả trong bóng mờ, là dân chúng quì rạp xuống. Nhưng họ lặng thình, họ thờ kính và lắng nghe trong khi giọng các giáo sĩ ngân lên trong không.
Khi bài ca chấm dứt, có một sự yên lặng kéo đến vài phút. Dân chúng vẫn quì yên, bất động, lặng thinh. Nhưng đột nhiên họ sấp mình phủ phục trên đất, và tôi có thể nghe tiếng thở ra, hơi thở dài kinh sợ mà đám đông phát ra; vì các giáo sĩ lại cất giọng lần nữa, với tiếng kêu đắc thắng trầm bổng, và những chữ mà họ kêu bằng giọng thật to và mạnh mẽ là:
“Nữ thần đến với chúng ta ! Ngài ở giữa chúng ta ! Hãy quì xuống, hỡi dân chúng và thờ lạy !”
Tới phút ấy, hình dạng đứng giữa tôi và giáo sĩ Agmahd quay sang mỉm cười vào mặt tôi.
– Nay, hỡi kẻ tôi tớ được chọn của ta, cô nói. Ta cần em làm. Ta đã trả em trước để em không ngần ngừ. Nhưng chớ sợ. Em sẽ được trả nữa và gấp đôi. Đưa tay em cho ta. Đặt môi em lên trán ta, và chớ sợ, chớ đụng đậy, đừng kêu tiếng nào dù có ngất đi hay bị bất cứ run rẩy nào. Sự sống của em sẽ thành của ta. Ta sẽ rút từ sự sống của em; nhưng ta sẽ hoàn lại. Thế có quí giá không ? Chớ sợ.
Tôi vâng lệnh cô không ngại ngần, mà khiếp hãi không tưởng tượng được. Nhưng tôi không thể cưỡng lại ý của cô. Tôi biết mình là nô lệ của cô. Bàn tay lạnh giá của cô kẹp lấy tay tôi, và lập tức làm như chúng không còn mềm mại mà trở thành đinh sắt giữ chặt lấy tôi không lay chuyển được. Bị cảm nghĩ rằng mình bất lực thúc đẩy, tôi dám nhìn vào vẻ sáng của đôi mắt ghê gớm đó và tiến lại gần cô.
Tôi mong muốn cái chết để thoát mà không thể hy vọng có cứu giúp nào. Tôi đặt môi lên trán cô. Hơi từ đèn và thuyền bốc ra làm não tôi ngầy ngật, và tôi hóa mụ mị, nặng nề. Nhưng nay, khi môi tôi chạm vào trán cô làm phỏng môi, tôi không biết do nóng hay lạnh, một niềm vui cuồng loạn, lâng lâng, gần như là hân hoan điên dại tràn ngập lòng tôi. Tôi không còn biết về mình nữa, tôi bị một biển tình cảm trào dâng không phải của tôi chi phối và chế ngự.
Chúng lướt qua tôi, và sự tràn ngập của chúng làm như khiến tính cá biệt của tôi trôi mất hoàn toàn, và thấy như mãi mãi. Nhưng tôi không mất tri thức; tâm thức tôi trong phút chốc trở thành tỉnh táo và căng thẳng hơn. Rồi trong một giây lạ lùng tôi quên mất tính cá biệt đã bị mất – tôi biết mình đang sống trong não bộ, trong tim, trong tinh chất của nhân vật đã khống chế tôi trọn vẹn. Có một tiếng kêu cuồng dại từ dân chúng phát ra, rồi lập tức im bặt. Và tôi, nhìn xuống, thấy ở dưới chân mình một hình dạng như chết rồi của một giáo sĩ trẻ, mặc y trắng thêu chỉ vàng. Tôi ngừng một giây giữa nỗi hân hoan vì có quyền lực để tự hỏi - Hắn chết rồi hay sao ?
Chương IV
Tôi có thể thấy rõ đám đông nghẹt người ở mỗi bên; có ánh sáng rơi xuống họ mà họ không nhận ra. Nó không phải là ánh sáng sao mà họ thấy, nhưng là sự chói sáng không phải từ trời mà từ mắt tôi. Tôi thấy được tim họ - tôi không thấy thân xác họ mà thấy chính họ. Tôi nhận ra những người làm của tôi, và linh hồn tôi hởi dạ khi nhận ra là gần như tất cả nhóm đông người này sẵn sàng phục vụ tôi. Đám quân này của tôi đáng kể lắm; họ sẽ vâng lệnh, không phải vì bổn phận mà vì ao ước muốn vậy.
Tôi nhìn thấy sự đói lòng trong mỗi quả tim, và biết mình có thể cho nó ăn. Trong một lúc lâu tôi đứng cho mọi người thấy rõ; rồi tôi rời những người phục vụ tôi đã chọn. Tôi kêu họ lại gần bờ hơn; vì nay tôi không còn muốn làm những đôi mắt mờ mịt của dân chúng thấy mình, tôi có thể nói với ai mà tôi chọn, và chạm họ. Sức sống mạnh mẽ của viên giáo sĩ trẻ đủ nuôi dưỡng ngọn đèn năng lực thể chất trong một lúc, nếu tôi không dùng nó quá mau.
Tôi bước lên bờ và đi lại giữa bao người, nói vào tai mỗi người điều bí ẩn của tim họ - mà còn hơn thế nữa, tôi cho họ hay cách có được chuyện mà họ chỉ lặng thinh nghĩ tới. Không người đàn ông hay đàn bà nào lại không ao ước điều chi đó mà sự xấu hổ sẽ ngăn không cho họ thốt ra, ngay cả với thầy xưng tội. Nhưng tôi thấy điều ấy, và làm nó không còn là chuyện xấu hổ, và cho họ thấy làm sao cần có một cố gắng nhỏ của ý chí, một sự hiểu biết ít oi cho bước đầu tiên để được tự mãn nguyện.
Tôi đi trong đám đông, chỗ này rồi chỗ kia, và đi qua để lại khối người điên cuồng và sôi nổi đằng sau. Sau rốt, nỗi say sưa do sự hiện diện của tôi mà có không còn kềm chế được nữa. Mọi người chung một giọng cất tiếng hát bài ca rộn ràng làm máu tôi hân hoan, cháy bỏng trong lòng. Không phải tôi đã nghe bài ca này dưới những bầu trời khác, bằng giọng và ngôn ngữ của tất cả mọi người sao ? Không phải tôi đã nghe nó từ những người vắng bóng từ lâu và đã bị quên lãng ư ? Tôi sẽ không nghe nó được nữa từ những người mà nhà cửa chưa được tạo ra à ? Đó là bài hát của tôi ! Nó cho tôi sự sống !
Tuyệt đối yên lặng trong tâm, nó là tiếng kêu của nỗi đam mê không thốt ra lời, là sự điên dại ẩn kín của cái ngã. Khi nó từ cổ họng của khối đông phát ra, lòng xấu hổ mất đi và không còn che dấu. Rồi nó là lời cuống quít vang lên, tiếng kêu của tín đồ của hoan lạc.
Công việc của tôi đã xong. Tôi đã nhóm một ngọn lửa lớn cháy lan như lửa cháy rừng. Tôi quay về chiếc thuyền thánh đang chờ tôi. Họ đứng bất động ở đó chờ tôi quay lại, những kẻ hầu mà tôi đã chọn, các giáo sĩ cao cấp trong đền thờ, A, những kẻ quyền uy thuộc về tôi đang si mê ! Vua đang thèm muốn ! Quân vương đầy dục vọng !
Và viên giáo sĩ trẻ - hắn vẫn còn đó chăng ? Vẫn trông như người chết rồi à ? Phải, hắn nằm bất động, nhợt nhạt ở giữa vòng tròn do các giáo sĩ cao cấp họp thành, nằm dưới chân Agmahd, ông đứng đó một mình. Khi tư tưởng này đến với tôi, tôi như đột nhiên theo một cách bí ần nào đó rút khỏi biển si mê mà tôi vừa chìm ở trong. Tôi biết mình lần nữa - rằng tôi không phải là nữ thần mà chỉ bị thần nhập vào, thu hút vào cá tính bao trùm của thần. Nay tôi lại tách rời khỏi thần. Nhưng tôi không quay về cái hình dạng tái xanh nằm như không còn sự sống trên sàn của chiếc thuyền thánh. Tôi ở trong đền thờ; tôi ở trong bóng tối; mà tôi biết là mình đang ở cung thánh.
Một ánh sáng rọi lên trong bóng đen. Tôi nhìn và kìa ! cái hang bên trong có đầy ánh sáng; và Nữ Hoàng Hoa Sen đứng bên trong nó. Tôi đứng ở cửa của cái hang bên trong, gần ngài, trong vòng tầm mằt của thần. Tôi ráng bỏ chạy - tôi ráng quay đi - mà không thể làm vậy. Tôi run rẩy như chưa hề run trước đây, dù là với lòng kinh hoảng hay ghê sợ.
Vì ngài đứng lặng lẽ, mắt nhìn tôi. Và tôi thấy chúng đầy giận dữ. Và ngài đối với tôi từng là người bạn êm ái, dịu dàng như bà mẹ hiền lành, nay oai nghiêm đứng trước tôi, và tôi biết mình đã chọc giận một vị thần đáng sợ nhất trong tất cả những vị mà con người biết được.
– Ô Sensa, con cưng của thần thánh, con sinh ra là để vậy ư ? Mắt con được mở và giác quan được cảm biết rõ ràng là để cho việc này sao ? Con biết nó không phải thế, vậy mà đôi mắt biết nhìn ấy và những giác quan mau lẹ đó sau rốt đã phục vụ chủ nhân chúng, và cho con thấy mình đã phục vụ ai và cho cái gì. Con sẽ luôn luôn phục vụ thần đó à ?
“Nay con đã thành nhân, hãy chọn đi ! Con rơi xuống thấp tới mức thành nô lệ mãi mãi ư ? Thế thì đi đi ! Ta tới đây để làm thanh khiết thánh điện của ta. Ta sẽ không chịu đựng lâu hơn nữa. Nó sẽ lặng thinh, và người ta sẽ không biết là có thần thánh nào ở đây cả, còn hơn là để họ bị miệng lưỡi giả mạo dối gạt, và bị bóng tối cám dỗ. Đi đi ! Con đã chọn rồi. Sa đọa rồi ! Vận mạng con đã mất rồi. Hãy để ta ở đây với sự thinh lặng !”
Ngài giơ cao tay với cử chỉ kêu tôi rời ngài. Nó uy nghi quá, vương giả quá, khiến tôi không thể bất tuân. Tôi quay người, tôi gục đầu. Tôi đi với những bước buồn rầu tới cửa ngoài của thánh điện. Nhưng tôi không mở nó được; tôi không thể đi ra; tôi không thể tiến thêm được nữa. Tim tôi hóa rầu rĩ trong lòng và giữ chân tôi lại. Tôi khuỵu chân và kêu to với một giọng đau khổ:
– Mẹ ơi ! Nữ Hoàng và Mẹ ơi !
Một phút giây trôi qua; tôi chờ, không biết chờ cái gì. Linh hồn tôi đói khát và tuyệt vọng. Một hồi ức ghê sợ đến với tôi trong bóng tối và sự thinh lặng. Tôi nhìn lại quá khứ thấy không những niềm vui thú mà luôn cả hành động. Tôi thấy mình đã làm các điều này một cách mù quáng, chấp nhận sự mê lú của linh hồn như người ta chấp nhận sự trì độn vì rượu. Và tôi đã làm việc giao cho tôi trong sự u mê, không nghĩ tới nó mà chỉ nghĩ đến phần thưởng, đến mỗi sự hoan lạc sẽ có được.
Tôi đã là cái loa, là kẻ tiên tri cho tà thần, cái linh hồn đen đúa ấy, kẻ mà giờ tôi đã thấy và biết. Quá khứ thành kinh khủng biết bao, hiển hiện quá, dữ dội hết sức trong sự tố cáo của nó làm tôi kêu lên lần nữa trong bóng tối:
– Mẹ ơi ! Cứu con !
Có một cái vuốt nhẹ lên bàn tay và mặt tôi. Tôi nghe một giọng nói bên tai và trong tim:
– Con được cứu rồi. Hãy mạnh mẽ lên.
Và ánh sáng lọt vào mắt tôi, nhưng tôi không thấy được vì nước mắt như mưa, xóa đi những cảnh tượng đáng sợ mà mắt đã thấy.
Chương V
Tôi không còn ở bên trong thánh điện. Tôi cảm thấy không khí trên mặt mình. Tôi mở mắt và thấy bầu trời bên trên tôi và các vì sao chiếu sáng trong đó. Tôi đang nằm sóng sượt, và thấy mệt mỏi lạ lùng. Nhưng tôi bị khích động vì âm thanh của cả ngàn giọng nói mà tiếng kêu và bài ca lọt vào tai tôi. Nó là cái gì vậy ?
Tôi ngồi dậy, tôi đang ở giữa vòng các giáo sĩ, gồm 10 đại giáo sĩ. Agmahd đứng bên cạnh trông chừng tôi. Mắt tôi dán chặt vào mặt ông không thể quay đi. Không chút lòng thương xót, không có từ tâm, vô hồn ! Tôi đã sợ ông ư ? Cái hình ảnh này, cái con người không có nhân tính này ? Tôi không còn sợ ông nữa. Tôi nhìn sang đến các giáo sĩ đang bao quanh tôi. Tôi đọc gương mặt họ, ai nấy mê mẩn, say sưa. Ai cũng chìm vào một dục vọng sâu, một đói khát như con rắn trong tim muốn được thỏa lòng mà họ yêu quí. Tôi không còn sợ những người này nữa. Tôi đã thấy ánh sáng. Tôi mạnh mẽ rồi.
Tôi đứng lên nhìn quanh vào đám đông tụ lại ở bờ sông dưới bầu trời quang. Khi ấy tôi hiểu những giọng lạ lùng mà tôi nghe được. Dân chúng hóa điên rồ; có người vì rượu, người khác vì tình yêu, người khác nữa đầy sự cuồng loạn. Nhiều thuyền nhỏ làm sông hóa chật; người ta đi thuyền tới để dâng lễ vật lên nữ thần mà họ kính yêu, và người mà tối nay họ đã thấy, nghe, và cảm nhận.
Chiếc thuyền thánh mà tôi đứng trên đó trĩu nặng chất đầy lễ vật dân chúng đã ném vào, họ đứng trên thuyền nhỏ, bè của họ, bên cạnh thuyền chúng tôi. Vàng và bạc, ngọc ngà và bình bằng vàng cẩn ngọc chiếu sáng. Agmahd nhìn các vật này, và tôi thấy môi ông mỉm cười. Những của cải này có thể nuôi đền thờ, nhưng với ông thì ông mong muốn và làm việc cho loại ngọc ngà rất khác.
Linh hồn tôi lập tức nói lên không đợi. Tôi không thể đứng nhìn và lặng thinh được nữa. Tôi nói lớn giọng và ra lệnh người ta nghe tôi, và lập tức có sự yên lặng lan ra cho đến khi nó phủ khắp đám đông.
– Hãy nghe tôi, các người đang thờ nữ thần. Bạn thờ phượng nữ thần gì vậy ? Bạn không thể nói ra những chữ mà bà thì thầm trong tim bạn sao ? Nhìn trong tâm đi, và nếu thần đốt cháy bạn với sức nóng dữ dội của lòng si mê, thì biết bà không phải là thần thánh chân thực ! Vì không có gì chân thực ngoài minh triết. Nghe đây, và tôi sẽ nói với bạn những lời đã được thốt ra trong thánh điện và được hà hơi bằng tinh thần của ánh sáng, là Thánh Mẫu của chúng ta.
“Hãy biết rằng bạn chỉ tìm thấy sự bình an trong đức hạnh, tư tưởng chính đáng, hành vi chân thực mà thôi. Sự điên loạn đen tối này có phải là cái bao quanh thích hợp cho một nữ thần chân lý ? Các bạn là kẻ thờ phượng ngài à, bạn say vì rượu, vì sự đam mê bên dưới bầu trời bao la này ư ? Bạn với lời bất kính và bài hát điên dại trên môi, và ý xấu hổ trong lòng, sẵn sàng mạnh mẽ tung người vào hành động ?
“Không ! Quì xuống đi, và giơ tay lên trời, xin cái tinh thần tốt lành ấy, Nữ Hoàng của sự minh triết, vị đang dang đôi cánh rộng tình thương che chở bạn, tha thứ cho điều hổ thẹn của bạn, giúp bạn có nỗ lực mới. Nghe tôi đây ! Tôi sẽ cầu với thần, vì tôi thấy thần với đầy vẻ chói lọi. Hãy nói với ngài những lời tôi nói, và chắc chắn ngài sẽ lắng nghe, vì thần yêu thương các bạn cho dù bạn làm ngài buồn lòng...“
Một âm điệu chợt bùng lên, nhiều giọng mạnh mẽ ca vang nhận chìm giọng của tôi. Các giáo sĩ hát to một bài với nhạc phong phú như bài thánh ca. Dân chúng, bị giọng và chữ của tôi ảnh hưởng, đã quì xuống đông đảo. Nay, bị âm nhạc mê hoặc, họ hát thánh ca với sự hăng say, và khối âm thanh vươn cao oai nghi vào trời. Một mùi hương nồng đi vào mũi tôi. Tôi quay tránh đi vì không thích, nhưng nó đã cho tác động. Tôi thấy trí bị mê man.
– Hắn đang ngất ngây tâm hồn, Kamen Baka nói.
– Hắn điên rồi, tôi nghe một giọng nói khác vang lên - một giọng thật lạnh lẽo, đầy tức giận mà tôi khó nhận ra. Nhưng tôi biết ấy là Agmahd nói.
Tôi ráng trả lời ông, vì tôi làm tất cả những gì đã làm là do được gợi hứng bằng một sự can đảm kỳ lạ, mới mẻ, và tôi không biết sợ. Nhưng làn hơi mê đã cho ảnh hưởng. Tôi hóa ngờ nghệch như trong giấc ngủ; đầu tôi thành nặng nề. Trong vài giây tôi thiếp đi.
Chương VI
Khi tỉnh giấc tôi thấy mình nằm ở gian phòng cũ trong đền thờ; gian phòng mà các nỗi kinh hoàng đầu tiên hồi còn nhỏ đã đến với tôi.
Tôi mệt lử; mệt tới nỗi cảm giác đầu tiên tôi có là sự dã dượi không chịu được làm toàn thân mụ đi. Tôi nằm yên một lát, chỉ nghĩ đến sự khó chịu của mình.
Rồi đột nhiên tôi nhớ đến những sự việc diễn ra hôm qua. Nó như mặt trời mọc. tôi đã thấy ngài trở lại, Thánh Mẫu của tôi, và ngài đã mang tôi vào vòng che chở của ngài trở lại.
Tôi đứng lên, quên đi sự nhức mỏi và rã rời của mình. Trời chỉ vừa rạng sáng, và qua cửa sổ trên cao một tia sáng xám nhạt êm nhẹ chiếu vào phòng tôi. Nó lộng lẫy với vải đắt tiền và thêu hoa dầy đặc; có đầy những vật xinh đẹp và lạ lùng khiến nó trông giống như phòng cho một ông hoàng. Nếu không có hình dạng kỳ lạ và cửa sổ cao, nó khó có thể được nhận ra là gian phòng mà hồi nhỏ đã được dùng làm vườn hoa cho tôi vui.
Không khí trong phòng có vẻ nặng nề và nhạt nhẽo đối với tôi; tôi muốn được ra ngoài giữa không khí trong lành với sự tươi mát của buổi mai; vì tôi cảm thấy là mình cũng cần phải được tái tạo và mạnh mẽ với sức thời trẻ. Và ở đây với bầu không khí đầy hương thơm, màn cửa nặng nề đầy xa xỉ, làm tôi bị đè ngộp.
Tôi vén màn băng qua gian phòng lớn cạnh phòng của tôi. Nó trống không và lặng lẽ; hành lang rộng cũng vậy. Tôi đi nhẹ nhàng dọc theo hành lang dài cho đến khi tới chỗ có cửa mở ra vườn. Qua song sắt tôi có thể thấy loáng thoáng cỏ khi đi tới gần. A, khu vườn xinh đẹp ! Ô, được tắm trong nước mát của hồ sen !
Nhưng cánh cửa sắt bị khóa chặt; tôi chỉ có thể nhìn vào cỏ và bầu trời, bông hoa, và hít sâu không khí ngọt ngào qua những khung hẹp. Đột nhiên tôi thấy Seboua đi tới theo một trong các lối đi của vườn. Ông đi thẳng tới cánh cửa sắt mà tôi đứng bên trong.
– Seboua, tôi kêu lên.
– A, em đây rồi, ông đáp, nói với âm thô kệch của ông. Em là người lớn và khi là trẻ nhỏ thì y như nhau. Mà Seboua không còn là bạn em được nữa rồi. Tôi đã thất bại, và có lẽ tôi không ráng nữa. Tôi chọc giận cả hai người chủ của tôi khi em là đứa trẻ; tôi cũng không thể giữ chặt lấy em. Đành vậy thôi; giờ em phải tự đứng một mình.
– Ông mở cửa được không ? Tôi chỉ trả lời ông như vậy.
– Không, ông đáp, và tôi không chắc nó có thể mở ra trở lại cho em nữa. Có chuyện gì vậy ? Không phải em là giáo sĩ được quí chuộng trong đền thờ, là kẻ được cưng chìu, nâng niu sao ?
– Không, tôi đáp. Tôi không còn được vậy nữa. Họ nói là tôi hóa điên. Hôm nay họ lại nói nữa.
Seboua nhìn tôi chăm chú.
– Họ sẽ giết em ! ông nói nhỏ giọng đầy sự dịu dàng và thương xót.
– Họ không làm được đâu, tôi trả lời, mỉm cười. Nữ Hoàng của tôi sẽ bảo vệ tôi. Tôi phải sống cho tới khi nói hết những gì ngài muốn. Rồi tôi chẳng màng gì sau đó. (còn tiếp)
.